Quách Quả muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cô ấy thực sự không ngờ "Cơ hội" lại đến nhanh như vậy.
Nhanh đến mức khiến con người ta trở tay không kịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chân run run, quai hàm ê ẩm.
Phân vân giữa hai sự lựa chọn là trở nên mạnh mẽ và trở thành ma, quả là một vấn đề khó khăn.
Im lặng một lúc, Quách Quả nhăn mặt nhíu mày đưa tay đỡ tường, từ từ ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt của Đường Tâm Quyết.
"..."
Hai người cười phụt ra tiếng.
Ôi dào, lượn đi lượn lại quỷ môn quan bao nhiêu lần rồi, còn gì nữa đâu mà phải do dự?
Sợ hãi ư? Sợ là đúng rồi, không sợ là để dành cho những người may mắn không bị kéo vào trò chơi, và những người đã nằm xuống giữa đường trong trò chơi này.
Mà đối với những người liều mạng trong trò chơi như bọn cô...!Quách Quả hít sâu một hơi, khởi động làm nóng người, mở mắt âm dương đến cực hạn.
Làm cho xong nào!
...
Năm phút nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Ngắn quá không đủ để Đường Tâm Quyết ra ngoài tìm lấy một giám thị cướp quần áo đổi bộ đồ mới, nhưng lại đủ dài để Trịnh Vãn Tình xâu chuỗi toàn bộ thông tin thân thế của bốn con boss phó bản, cuối cùng kết luận chỉ thẳng vào đầu sỏ tai họa Tiểu Hồng.
"Hồng, Lam, Lục, Tử, tất cả đều cùng một kiểu tên, chứng tỏ bọn chúng là đồng bọn!" Trịnh Vãn Tình chắc chắn: "Một mình nó đánh không lại chúng ta nên lần này kêu gọi cả nhà đến để báo thù."
Lần gặp trước đó nó bẫy mất một cánh tay phải của cô ấy, lần này lại muốn đào bẫy cho bạn cùng phòng phải mạo hiểm, Trịnh Vãn Tình càng nghĩ càng tức điên: "Đừng để tớ gặp được nó!"
"Tớ nghĩ Vãn Tình nói đúng đó." Trương Du nhíu mày.
Bởi vì không tài nào đến hỗ trợ Đường Tâm Quyết và Quách Quả được, chỉ có thể ngồi đây chờ đợi nên Trương Du cũng trút hết nôn nóng bực tức lên đầu đám quỷ.
Từ vài dấu hiệu trong tiềm thức Đường Tâm Quyết là đủ biết đám quỷ quái này có lòng báo thù mạnh đến mức nào.
Nhưng nếu cứ mỗi lần qua một phó bản là phải chịu đựng đám quỷ quái này dây dưa trả thù thì sống thế nào được cơ chứ?
Đường Tâm Quyết lặng im nghe, thỉnh thoảng gật gù: "Cậu nói đúng.
Trước đây chúng ta lấy việc qua màn là chính, đối xử với đám quỷ quái quá nhẹ tay nhẹ chân, chưa bao giờ chủ động hãm hại và đuổi giết đến cùng.
Nhưng có lúc nhân từ với kẻ địch là nhẫn tâm với chính mình."
Quách Quả đang nhìn chằm chằm đồng hồ đầy căng thẳng, nghe thế thì ngẩng đầu lộ vẻ hoang mang: "Quyết thần, cuối giải đấu hữu nghị các phòng ngủ, con mắt đỏ máu kia đã bị cây thông bồn cầu ăn mất đó."
Nếu không phải cây thông bồn cầu không nuốt nổi nữa thì có khi nửa miếng thịt vụn cũng không còn ấy chứ.
Đường Tâm Quyết thản nhiên: "Chuyện tiện tay chiếm chút chỗ tốt ấy sao có thể gọi là đuổi giết đến cùng được?"
Quách Quả: Hình như...!Cũng có lí.
Cô ấy còn chưa kịp nói chuyện tiếp thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng động cắt đứt suy nghĩ của cô ấy.
Rầm rầm rầm!
"?!" Quách Quả vội vàng cúi xuống nhìn ngăn kéo, phát hiện mình còn chưa kịp động vào, không phải do đạo cụ mà lũ quỷ quái phát điên.
"Quyết thần, bên ngoài..."
Đường Tâm Quyết không cảm thấy ngoài ý muốn lắm: "Chúng ta đã rời khỏi phòng thi khá lâu rồi, đương nhiên giám thị sẽ tìm tới thôi.
Cửa khóa rồi, giờ chưa cần quan tâm đến bọn họ đâu."
Quách Quả: "Vậy khi nào thì cần quan tâm?"
Đường Tâm Quyết: "Chờ cửa bị gõ rơi ra thì quan tâm."
"..."
Thời gian còn lại càng ít, tiếng đập cửa càng dồn dập hơn.
Hai người nín thở, tập trung toàn bộ lực chú ý vào ngăn kéo.
Ngay khi bước vào những giây cuối cùng, Đường Tâm Quyết bỗng nói: "Thật ra còn có một khả năng tốt đẹp hơn nữa, chính là dù chúng ta lấy được đạo cụ thì phó bản cũng sẽ không có thay đổi nào.
Cậu có muốn thử đánh cược vận may một lần không?"
Quách Quả đang chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, giống như tàu lượn siêu tốc chậm rãi leo tới đoạn dốc cao nhất, thì Đường Tâm Quyết đã xoay chìa khóa.
Trong tiếng chuông kết thúc thời gian làm bài, ngăn kéo "Xoạch" một phát mở ra, để lộ con dấu chỉ to bằng lòng bàn tay.
Bên cạnh con dấu còng đặc biệt chú thích: Con dấu phê duyệt của phòng giáo vụ, sủ dụng tại đây.
Hai người liếc nhau.
Trong chớp mắt tiếng chuông báo hiệu bỗng trở nên sắc bén chói tai như tiếng còi cảnh sát!
Cùng lúc đó cửa phòng rung lên thật mạnh, cánh cửa bằng gỗ chắc chắn vỡ thành năm bảy mảnh.
Bên kia cánh cửa là đám giám thị nhung nhúc chen chúc không một khe hở, bịt kín đường chạy ra ngoài của hai người.
Đường Tâm Quyết nhặt con dấu lên: "Tuyệt, tình huống xấu nhất xuất hiện rồi."
Cô lập tức đẩy giá sách, Quách Quả ngầm hiểu cũng đưa tay đẩy bên còn lại, hai người chung sức đẩy giá sách khổng lồ ngã về phía cửa, giá sách lập tức đè dạt một đám giám thị.
Trước khi đám giám thị phía sau dồn tới, hai người đạp lên giá sách đổ xông vào hành lang.
...
Vừa bước vào hành lang là Đường Tâm Quyết và Quách Quả đã cảm nhận được không khí xung quanh có thay đổi.
Nếu trước đó tòa nhà này chỉ tỏa ra khí lạnh lúc có lúc không, thì bây giờ lại lạnh như ở trong hầm băng vậy.
Chỗ xung quanh những giám thị kia thì càng lạnh khủng khiếp, Quách Quả không cẩn thận liếc sơ gương mặt của một tên giám thị, lập tức dựng tóc gáy.
Những giám thị này không chỉ bị tơ máu bịt kín mắt miệng mà làn da cũng đang dần trắng bệch thối rữa, cử động cứng ngắc kì cục khiến người ta liên tưởng đến những thi thể mới bò ra từ ngăn đông đựng xác.
Quá nhiên giống hệt những gì Đường Tâm Quyết nói, đám NPC vốn còn đang bình thường đã bắt đầu biến dị.
Đầu tiên là giám thị, sau đó đến...
Một cách cửa phòng thi mở cái "Rầm", đám thí sinh khắp cơ thể trải đầy đốm xác chết tràn ra nhào về phía hai người!
"Từ cửa phòng giáo vụ đến cửa ra sảnh chính tòa nhà dạy học khoảng chừng 10 mét, từ tòa nhà này ra đến cổng trường 30 mét nữa."
Trương Du thông báo tiến độ cho hai người Đường Quách dựa trên địa hình bên mình.
10 mét á?
Quách Quả vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía trước, cảm giác như đang nhìn lạch trời.
Từng đợt sóng NPC biến dị vọt tới, ác ý điên rồ và mùi thối rữa nồng nặc khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Cũng may Đường Tâm Quyết kịp bẻ mấy miếng ván gỗ từ cái ngăn kéo trên giá sách kia, cô chạy trước mở đường, Quách Quả theo sau