Đối mặt với con mắt giám thị thẹn quá hóa giận, Đường Tâm Quyết hòa nhã trình bày: "Không thể nói vậy được đâu thầy.
Dị năng của em chỉ điều khiển tinh thần lực thôi chứ không biết trước tương lai.
Lúc phát hiện ra thầy đánh dấu em cũng bất ngờ lắm á."
Có thể nói là niềm vui bất ngờ.
"...!Hừ."
Con mắt xám không muốn nói chuyện với cô thêm nữa.
Con ngươi màu xám phản chiếu hình bóng Đường Tâm Quyết, sau đó con ngươi nó bắt đầu xoay tròn và co lại.
Chưa chờ mọi người nhìn rõ nó đã trở về bình thường như cũ.
"Em chắc chắn muốn loại bỏ cái nhẫn kia?"
Đường Tâm Quyết nhạy bén hỏi lại: "Thầy phát hiện ra điều gì ạ?"
"Con mắt màu vàng kia, chắc em cũng biết." Con ngươi xám nhìn chằm chằm cô: "Nếu em muốn trừ dấu hiệu dựa trên thang nguy hiểm, tại sao em không chọn nó?"
"Em cảm thấy nó vẫn còn giá trị nghiên cứu." Đường Tâm Quyết cũng không che giấu: "Ngoài ra quỷ quái đánh dấu bằng bình thủy tinh và băng dính trắng em đều đã từng gặp qua.
Nhưng cái nhẫn bạc này không ổn định lắm, khó có thể xác định nguồn gốc, vậy nên em mới muốn nhờ thầy hỗ trợ xóa bỏ."
Trước đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy những dấu hiệu này khi chìm vào tiềm thức dưới sự giúp đỡ của giáo viên hướng dẫn, cô đã bắt đầu suy đoán nguồn gốc của những dấu hiệu này.
Bình thủy tinh của Lý Tiểu Vũ lớp 12-1, con mắt vàng của tròng mắt khổng lồ xuất hiện khi trò chơi mới bắt đầu.
Còn băng dính và nhẫn, cô đoán băng dính là của Ngũ Thời trong phó bản quốc lộ, nhẫn thì không rõ.
Nhưng khi dị năng tinh thần lực tăng cấp và được cường hóa, cảm giác của cô với những dấu hiệu này cũng rõ ràng hơn, lật đổ một phần suy đoán của cô: Xem xét dựa trên hơi thở, chiếc nhẫn bạc tỏa ra cảm giác lạnh lẽo gần giống sinh vật bóng tối, băng dính trắng và bình thủy tinh khá giống nhau, là tác phẩm của quỷ học sinh.
Nếu có thể loại bỏ một dấu hiệu, đương nhiên cô sẽ chọn một thứ xuất phát từ sinh vật bóng tối cô hoàn toàn không biết rồi.
Con ngươi trong con mắt xám gật gật, mấy giây sau nó nói: "Được rồi."
Đường Tâm Quyết lập tức dùng tinh thần lực xâm nhập tiềm thức, quả nhiên bên trong chỉ còn lại ba dấu hiệu, không thấy chiếc nhẫn bạc đâu nữa.
"Cảm ơn thầy." Nụ cười lần này của cô cự kì chân thành: "Không biết nên xưng hô với thầy thế nào ạ? Sau này có cơ hội em nhất định sẽ cảm ơn thầy thật tốt."
Con mắt xám: Chờ sau này em bắt chẹt vơ vét chứ gì?
Nó quyết định lướt qua đoạn này: "Tôi giúp em đã là vi phạm quy định rồi, không thể nói chuyện này với bất kì ai, nếu không..."
"Nếu em mà nói ra thì sẽ bị hủy tư cách sinh viên biến thành quỷ quái, vĩnh viễn không thể chạy thoát." Đường Tâm Quyết thề thốt.
Lúc bấy giờ con mắt mới "Hừ" một cái, cả con mắt tròn xoe to tướng lập tức biến mất, chỉ còn lại giọng nói văng vẳng: "Kì thi kết thúc, chỉ cần mở cửa trường thi là mấy em có thể rời khỏi đây, đến lúc đó cũng sẽ biết điểm luôn."
Quách Quả chấn động: "Bọn em trở lại phòng ngủ là phó bản này sẽ kết thúc đúng không?"
"Đúng thế."
Đường Tâm Quyết: "Vậy nếu chúng ta cứ ở đây không đi, thì có phải trên lí thuyết phó bản này sẽ không thể kết thúc không?"
Không khí: "..."
Cuối cùng giọng nói không thể nhịn được nữa, tuôn một tràng: "Tốc độ của dòng chảy thời gian trong trường thi này bằng 1/100 bên ngoài, hai tiếng sau sẽ tự động đóng lại, đến lúc đó các em cũng sẽ bị dịch chuyển về phòng ngủ.
Giữa lúc đó các em muốn đi hay không thì tùy."
Dù sao nó cũng đi rồi, bye!
"Không khí" hoàn toàn không cung cấp thêm thông tin gì nữa, phòng học rộng rãi chỉ còn lại có bốn người phòng 606.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngả người ra ghế.
Quá mệt mỏi.
Đánh quái mệt thân, thi cử mệt óc.
Hoàn thành cái phó bản này xong mệt chẳng kém gì hoàn thành giải đấu hữu nghị các phòng ngủ.
Trương Du đột nhiên lên tiếng: "Tâm Quyết, cậu không định về phòng ngủ bây giờ sao?"
Đường Tâm Quyết ngả người tựa vào lưng ghế, nheo nheo mắt: "Chúng ta ở đây một tiếng nữa, bên ngoài phải thi đại học được ít nhất 10 lần."
Ba người còn lại hiểu luôn.
Nếu không ảnh hưởng gì đến mình thì cứ để Hồng Lam Lục Tử trải nghiệm cảm giác tốt đẹp khi thi đại học chút chút, cớ sao không làm chứ?
Bốn người thoải mái nằm ườn ra, mỗi người lựa một tư thế dễ chịu, nằm sấp nằm ngửa gì cũng được, bình thản chờ hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Quách Quả gục đầu lên cánh tay: "Tớ ngủ chút nhé, lát về phòng thì gọi tớ dậy."
Một lúc sau.
Cô ấy vùng dậy túm tóc: "Không được, tớ cứ nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện ra đề thi, không tài nào ngủ được hu hu hu!"
Vừa quay đầu đã thấy ba người kia cũng không hề ngủ, ai cũng giống vậy mà.
"Từ bé đến giờ tớ chưa làm bài thi nào bi3n thái đến vậy." Quách Quả vật vã: "Còn bi3n thái hơn cả đề toán cao cấp cuối kì nữa...!Tớ làm sao biết tên thợ gặt chứ?? Ngay cả mặt chúng nó tớ còn chưa thấy nữa mà!"
Trịnh Vãn Tình cắn môi, thở hắt ra thật mạnh: "Tớ...!Tớ nộp giấy trắng."
Từ khi đi học mẫu giáo tới giờ cô ấy chưa từng nộp giấy trắng lần nào, không thể nào tưởng tượng được lại ngã ngựa bởi bài thi hôm nay.
Trương Du xoa xoa giữa hai lông mày: "Câu hỏi đề thi này đưa ra rất gian xảo, dù có muốn đoán mò cũng mò không nổi.
Chỉ có cái đề nghị luận cuối là còn có chút không gian để chúng ta phát huy, nhưng mà..."
Nhưng mà bọn cô đã trải qua nhiều "Môn học" thế rồi, gặp được cả đống quỷ quái, thế mà chưa bao giờ thấy giáo viên phụ trách môn, càng đừng nói yêu thích.
Gặp còn chưa gặp, viết cái gì giờ?
"Haiz, thật ra nếu tính phiên phiến thì chúng ta có biết một giáo viên đấy..."
Quách Quả từ từ bỏ tay ra, quay cái đầu tổ quạ lại nhìn ba người, cuối cùng đồng thanh: "Giáo viên hướng dẫn!"
- ---------
"Ắt chì!"
Ở một nơi nào đó, một con mắt đỏ tươi cực lớn đang nỗ lực làm việc.
Bên cạnh con mắt bay đầy hồ sơ sinh viên ghi chép bằng kí tự loạn xạ, nhưng "Trong mắt" nó thì tất cả đám hồ sơ này đều được đóng dấu to đùng: [Chờ viếng thăm].
Hôm nay cũng là một ngày làm việc tươi đẹp!
Nếu không có cái hắt xì kia.
Con mắt đỏ rơi vào trầm tư.
Trên lí thuyết thì nó là một con mắt, nó sẽ không hắt xì.
Nhưng mà tại sao...
Đúng lúc này, khoảng không trước mặt đám hồ sơ đột nhiên rách ra một khe hở, một tờ giấy rơi ra ngoài.
...!Bài thi tuyển sinh đại học?
Cái này thì liên quan gì tới nó nhỉ?
Nó còn chưa kịp nhặt lên xem thì khe hở kia đã nhả ra bài thi thứ hai, sau đó là bài thi thứ ba, thứ tư...
Con mắt đỏ:???
Trái tim nó chợt nảy lên dự cảm không ổn, thoáng thấy trên bài thi xuất hiện chức danh của nó.
[Người thầy của tôi: Giáo viên hướng dẫn]
Còn may còn may, con mắt thở phào một hơi xem tiếp.
Sau đó nó đột ngột không kịp đề phòng đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở phần họ tên thí sinh.
Đường Tâm Quyết.
...
Nó trầm ngâm