Tình hình giằng co hỗn loạn kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Đến tận lúc kênh radio của hội học sinh bắt đầu lượt phát sóng tiếp theo thì xung quanh mới từ từ yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn đám zombie vừa mới thi chạy marathon xong lang thang lảo đảo không mục đích dưới những tàng cây.
"Xin chào các bạn học sinh thân mến, đây là kênh phát thanh của hội học sinh."
Giọng nói giả dối của Ly Ly truyền ra từ radio, cái điệu vui sướng khi thấy người khác gặp họa rõ rành rành.
Đã đến ngày thứ ba, bọn chúng thậm chí còn chẳng thèm che giấu ác ý nữa, ngang nhiên bày tỏ trước mặt mọi người: "Vừa mới có một đợt vật tư cứu trợ được thả xuống trường ta, tin rằng rất nhiều bạn học đều đã tham gia tìm kiếm.
Chỉ là không biết hôm nay vật tư sẽ giúp học sinh no bụng hay là người bị lây nhiễm no bụng đây? Hì hì, hội học sinh cực kì quan tâm tới vấn đề này đấy..."
Đến tận khi tiếng điện thoại gọi đến của Đường Tâm Quyết cắt ngang, giọng điệu nói chuyện quái đản của Ly Ly mới im bặt.
"Xin được quấy rầy một chút, nhưng cá nhân tôi cảm thấy, thay vì quan tâm zombie ăn nhiều hay ít thì chi bằng hội học sinh nên quan tâm đ ến vấn đề an toàn của các cứ điểm học sinh thì hơn."
Trong điện thoại, Đường Tâm Quyết nói năng rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, mới vừa chốt câu đầu tiên đã khiến hội học sinh ngửi thấy mùi sát khí, sinh ra cảm giác bất an.
"Khụ, xin được nhắc nhở mọi người một chút, kênh phát thanh quy định mỗi học sinh chỉ có thể hỏi một vấn đề..."
Ly Ly ôm ý đồ ngắt ngang câu chuyện, lại bị Đường Tâm Quyết phản bác đâu ra đấy: "Quy định chỉ giới hạn trong vấn đề hỏi đáp, mà tôi không có hỏi, tôi đang nhắc nhở."
Hội học sinh: "..."
Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Đường Tâm Quyết đã bắt đầu tường thuật lại toàn bộ tình hình.
Uy hiếp đe dọa, tùy tiện đào thải, tiêm vật chất không rõ vào người, không phân phát lương thực, bào mòn sức khỏe học sinh khiến bọn họ không thể rời đi...
Trong vòng năm phút, trải nghiệm bị cứ điểm đối xử bằng những hành vi phản nhân loại của hai học sinh giấu tên đã bị vạch trần sạch sẽ.
Lần này, Đường Tâm Quyết dùng từ cực kì thẳng thắn: "Tôi không cho rằng một đám tín đồ tôn thờ tà giáo và một đám bi3n thái có sở thích thí nghiệm trên cơ thể người có thể xây dựng nên một cứ điểm đủ để che chở đông đảo các bạn học.
Tôi cũng mong rằng khi mọi người lựa chọn cứ điểm gia nhập thì hãy chú ý tới trạng thái tinh thần của người tổ chức, dù sao cứ điểm tuy đáng quý nhưng sinh mạng chúng ta còn quý hơn, chỉ cần cố gắng trụ vững sớm muộn gì cũng đến hồi kết thúc.
Xin cảm ơn."
Dù kênh phát thanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe được một vài tiếng "Xẹt xẹt" nho nhỏ, nhưng hội học sinh dường như có thể nghe thấy vô số tiếng trầm trồ bên ngoài radio.
Radio phát ra vài tiếng sột soạt, người dẫn chương trình từ Ly Ly biến thành một người khác tự xưng là Lý Lôi: "Vâng, xin cảm ơn thông báo của bạn học này.
Nhưng thân là hội học sinh mà các bạn tin tưởng bầu ra, chúng tôi cũng có trách nhiệm nhắc nhở mọi người một chút, toàn bộ những gì bạn học đây vừa nói chỉ là lời nói một phía, nội dung chưa được kiểm chứng, mong các bạn không nên tùy tiện tin tưởng..."
Đường Tâm Quyết nghiêm túc: "Nếu có bạn học nào nghi ngờ thì xin hãy quan sát hướng cứ điểm nhà ăn cửa đông, nhìn xem có phải khói đang bốc lên không.
Theo một nguồn tin đáng tin cậy, cột khói này là do người tổ chức theo tà giáo sáng sớm ngày hôm nay định tự thiêu, cùng tất cả các học sinh ở bên trong chết chung."
Hội học sinh im lặng một lát, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy còn cứ điểm khác..."
"Còn có một cứ điểm ở tòa nhà y tế nữa, người tổ chức sau khi thí nghiệm virus thất bại đã phát điên, định dùng nước nhấn chìm cả tòa nhà tự sát, cũng may các bạn học bên trong đều đã chạy trốn thành công."
"Đương nhiên, vẫn sẽ có cứ điểm bình thường." Đường Tâm Quyết đổi giọng: "Mặc dù điều kiện tương đối gian khổ, nhưng tôi tin rằng dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, dưới sức mạnh tập thể như thành đồng vững chãi, nhất định mọi người có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Hội học sinh: Lời gì cô cũng nói hết rồi, hay thôi cô lên làm người dẫn chương trình luôn đi?
Cuối cùng bọn chúng chỉ có thể lấy lí do đã hết thời gian gọi điện để ngắt máy của Đường Tâm Quyết: "Khụ khụ! Chúng tôi cũng muốn trao cơ hội phản hồi cho các bạn học khác, để xem có bạn học nào khác gọi điện tới không nào."
Có điện thoại gọi đến, một giọng nam trẻ tuổi hơi khàn khách sáo chào hỏi hai câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng tôi chính là người ở cứ điểm bình thường mà bạn học ban nãy vừa đề cập tới."
Hội học sinh: "..."
"Là một cứ điểm chất lượng cao của đại học A, chúng tôi đảm bảo tinh thần của người phụ trách hết sức bình thường, có ý thức thượng tôn pháp luật và tiêu chuẩn đạo đức cao, tuyệt đối không giấu diếm bất cứ thứ gì dù chỉ là một ổ bánh mì, xin mọi người hãy yên tâm!"
Cùng lúc đó, người tổ chức cứ điểm nhà ăn cửa đông cũng vừa mới dập lửa xong.
Một đám bị hun mặt mày đen thui ngồi xổm vòng quanh chiếc radio, bị tiếng nói chuyện làm cho tức tím cả mặt, suýt chút nữa là xỉu vì tức.
Mấy cái khác không nói, tòa nhà này rõ ràng là bọn họ chạy tới đây để đốt mà!
Hiện giờ đám học sinh chạy hết, đồ đạc cũng bị cướp sạch, mấy tên thủ phạm lại còn đóng vai nạn nhân trên radio trước??
Một người tổ chức nắm chặt di động, điên cuồng bấm phím gọi: "Mau nhận điện thoại của tao đi, tao phải phơi bày bộ mặt thật của bọn nó ra ánh sáng!"
Những người khác cũng trào dâng niềm căm phẫn, dồn hết mọi hi vọng vạch trần "Bộ mặt thật" của kẻ thủ ác lên chiếc di động duy nhất còn pin.
Nhưng bấm gọi vài lần mà di động vẫn cứ báo bận, trong radio còn léo nhéo tiếng cái căn cứ nghèo không có nổi miếng cơm kia tuyên truyền dụ dỗ.
"Không sao, chờ tên đó cúp máy là tới lượt chúng ta.
Chỉ cần có thể chen trước đám ngu xuẩn của phòng y tế là chúng ta nắm chắc thắng lợi..."
Cuối cùng cuộc gọi trong radio cũng kết thúc, đám người vừa mới lên tinh thần thì cuộc gọi khác đã tới.
"Ngại quá." Người phụ trách của cứ điểm thứ ba lễ phép nói: "Vẫn là chúng tôi đây.
Vừa nãy tuyên truyền nhập tâm quá nên quên hỏi vài chuyện, lần này chúng tôi gọi tới vừa là để tuyên truyền vừa nêu ra vấn đề cần hỏi..."
"..."
Mấy người trong nhà ăn suýt chút nữa thì bóp nát di động, tức muốn hộc máu, đành tự an ủi: "Không sao, vẫn còn thời gian, tôi không tin hết cuộc gọi này bọn họ còn có thể gọi tiếp!"
"À đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, tất cả những cuộc gọi tiếp theo chắc vẫn là của chúng tôi." Người phụ trách đúng lúc bổ sung thân thiện: "Bởi vì di động của cứ điểm chúng tôi hiện giờ có hơi nhiều một chút, cho nên nếu có những bạn học khác muốn hỏi thêm vấn đề gì thì có thể tới trực tiếp phòng quản lý công tác sinh viên để hỏi chúng tôi, xin cảm ơn."
...
Nếu bỏ qua chi tiết hội học sinh dùng mọi cách ngáng chân trong suốt cả quá trình thì lần phát thanh này có thể nói là lần nhàn nhã nhất từ trước tới nay của phòng 606.
Bọn cô mở thùng đồ cứu trợ được thả xuống ra, tìm thấy hai hộp cơm tự sôi, thế là vừa nghe radio vừa thích thú dùng bữa cơm trưa nóng hổi.
Năm phút cuối cùng trước khi kết thúc lần phát thanh này, những cứ điểm khác gần như đã hoàn toàn từ bỏ cơ hội, hội học sinh cũng lên tinh thần vì sắp hết giờ làm, cứ điểm thứ ba đột nhiên ngắt điện thoại.
Giây tiếp