Đều có thuốc tiêm bí ẩn, nhưng tính chất của cứ điểm nhà ăn và cứ điểm phòng y tế là hoàn toàn khác nhau.
Một bên thực hiện nghi thức tà giáo, một bên lại thực sự mân mê thử nghiệm, dễ khiến người ta liên tưởng đến phòng thí nghiệm.
Nam sinh đeo kính nhỏ gầy run run hai cái, vốn còn định đánh trống lảng, bỗng cảm thấy đỉnh đầu lạnh teo, run rẩy ngước mắt lên thì thấy ngay một lưỡi xẻng đen nhánh chỉ thẳng xuống đỉnh đầu.
Trịnh Vãn Tình mất kiên nhẫn đong đưa xẻng: "Nhìn tôi làm gì, trả lời đi."
"Có...!Có quan hệ."
Cậu ta mím môi thừa nhận.
Nhưng đúng ra mà nói thì phải là từng có quan hệ.
Đứng trước thực lực tuyệt đối, bọn chúng không có chút cơ hội phản kháng nào, chỉ có thể tuôn ra sạch sẽ.
Hóa ra những kẻ này vốn dĩ cũng là thành viên của phòng thí nghiệm trong trường.
Nhưng sau khi virus bùng nổ, do tư tưởng khác nhau không thể hòa hợp với các thành viên khác trong phòng thí nghiệm, trong lúc tức giận bọn họ kéo nhau bỏ đi, mở ra cứ điểm học sinh ở phòng y tế này.
Thấy cậu ta cứ ấp a ấp úng, Đường Tâm Quyết hỏi thẳng vào trọng điểm: "Tư tưởng gì khác nhau?"
"Chính là..." Trên mặt nam mắt kính lộ vẻ chột dạ thường thấy: "Chúng tôi cảm thấy thái độ của người trong phòng thí nghiệm đối với loại virus này quá bảo thủ, gây bất lợi tới quá trình nghiên cứu chế tạo thuốc giải và vaccin phòng bệnh, cho nên chúng tôi mới muốn...!Ờm...!Áp dụng phương thức khác..."
Đường Tâm Quyết: "Nói thật."
Nam mắt kính héo queo: "Bọn họ muốn đem toàn bộ tài nguyên dồn vào hạng mục nghiên cứu chế tạo thuốc giải, chúng tôi cảm thấy lãng phí quá, muốn lợi dụng độc tính của virus khai phá giới hạn cơ thể con người, tiện thể nghiên cứu thuốc giải."
Quách Quả không còn gì để nói: "Vậy chờ đến lúc các người nghiên cứu ra thuốc giải thì cái trường này chết sạch vài lượt rồi!"
Nam mắt kính cúi đầu càng thấp: "Thật ra không phải chúng tôi hoàn toàn không muốn cứu mọi người, chỉ hơi trốn tránh do áp lực tâm lý thôi."
"Trốn tránh cái gì?"
"Thì là...!Chúng tôi để xổng virus..."
"...???"
Quách Quả thực sự cạn lời: "Cậu có muốn nghe xem mình đang nói cái gì không hả? Tại vì các cậu để xổng virus nên không muốn đối mặt với hiện thực, ra tay ngăn cản phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc giải?"
Tài năng thế này mà không đến kênh phát thanh xin một chân lách lỗ hổng quy tắc, quả đúng là hội học sinh có mắt không tròng, bỏ qua nhân tài.
Trịnh Vãn Tình bùi ngùi cảm thán: "Mấy người nên cảm thấy may mắn đi, may mắn vì bạn cùng phòng tôi đang ở đây, may mắn vì vị trí của mấy người bây giờ không dễ chém."
Nếu không nhờ Trương Du ngăn cản thì cô ấy đã một xẻng tiễn vong mấy thứ này rồi!
Năm tên cựu thành viên phòng thí nghiệm, người tổ chức đương nhiệm cứ điểm phòng y tế còn mỗi cái xác không, giờ héo quắt như cà phơi sương, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo tác oai tác quái lúc trước nữa, mặt mũi ủ ê mặc người đánh chửi.
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng khuất sau chân trời, Đường Tâm Quyết nói: "Vậy nếu bây giờ tôi muốn mấy người liên lạc với phòng thí nghiệm thì mấy người có làm được không?"
"Không được!"
Năm người đồng loạt phản ứng cực kì dữ dội, sợ hãi ngẩng đầu lên: "Hiện giờ bọn tôi là kẻ phản bội, nếu chủ động tìm tới thì chắc chắn sẽ bị gi3t chết mất!"
"Chưa chắc." Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Dù sao cũng vẫn còn tình đồng chí mà, có khi bọn họ sẽ nể tình ngày xưa cùng nhau làm nghiên cứu mà không xuống tay quá nặng đâu?"
"Nhưng bọn tôi thì khác." Cô mỉm cười: "Bọn tôi có thể xuống tay ngay bây giờ mà chẳng chút áp lực tâm lý."
Năm người tiến chết mà lùi cũng chết: "..."
Nam mắt kính giãy giụa lần cuối: "Tôi...!Tôi cảm thấy...!Tôi cần phải suy nghĩ thêm một chút.".
Không ngờ bốn người phòng 606 lại đồng ý hết sức thoải mái: "Vậy đêm nay mấy người cứ suy nghĩ cẩn thận đi, sáng mai gặp lại."
Nói xong bốn người lập tức bỏ đi, cả tòa nhà y tế trống rỗng chỉ còn lại có năm người bị trói.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã hối hận.
Màn đêm buông xuống, zombie tụ tập, nhưng lần này đã không còn phòng an toàn tầng 3, không còn hơn trăm cái bia đỡ đạn đồng thời là đối tượng nghiên cứu, cũng không có thuốc thử nghiệm mang lại cảm giác an toàn.
Chỉ có đói khát, hai chân tê rần, và cả zombie cách đó không xa liên tục gào rú đi lại, tra tấn tinh thần bọn họ cả đêm.
Một đêm này, trước khi đi ngủ, bốn người phòng 606 buộc hết tất cả vật tư có thể đem theo lên người.
Trải qua một lần "Dịch chuyển trong mơ" không hề báo trước, không ai còn dám đặt cược sinh mạng mình vào lương tâm của phó bản nữa.
Vu Vi bị cưỡng chế buộc đồ ăn vặt vòng quanh người: "?"
Tại sao ai nấy đều như đã sẵn sàng đón địch vậy, chẳng lẽ bọn họ có thói quen mộng du tập thể? Nhưng cô ấy không có mà?
Nhưng khi màn đêm buông xuống thật sự, cô ấy lập tức phát hiện ra mộng du hay không mộng du cũng chẳng quan trọng nữa.
Bởi vì vốn dĩ không ngủ được.
Qua 12 giờ đêm, tiếng va chạm và tiếng gào rú trong hành lang dồn dập đáng sợ nhất từ trước tới giờ.
Ngoài tiếng zombie kêu gào vô nghĩa ra cô ấy vậy mà còn nghe thấy rất nhiều tiếng thì thầm nho nhỏ.
Những tiếng thì thầm đó nghe như tiếng trẻ con tập đọc từng âm tiết một, từ những từ đơn vô nghĩa rồi đến một câu ghép, câu hoàn chỉnh...!Vu Vi nghe mà rợn người.
Nhưng khủng khiếp nhất là, mặc dù hoàn cảnh bên ngoài kinh dị như thế nhưng trong phòng chỉ có một mình cô ấy còn tỉnh?
Ngay cả người chia sẻ cho cô ấy nửa cái giường, người nhát gan nhất trong phòng, Quách Quả, đều ngủ say sưa.
Cánh cửa bị đụng rầm rầm dưới kia dường như chẳng ảnh hưởng gì tới Quách Quả cả, cô ấy còn thoải mái lật người một cái.
Trong bóng đêm, Vu Vi không nhìn thấy Quách Quả nhíu mày, chỉ có thể lặng lẽ sờ s0ạng bóc một gói đồ ăn vặt, vừa ăn vặt để giảm bớt cảm giác sợ hãi vừa tự hỏi nếu lỡ phòng ngủ bị zombie đánh chiếm thì nên chọn cách nào để hẹo bình yên một chút.
Cứ thế, chẳng biết qua bao lâu, tới tận khi chân trời hơi hơi chuyển trắng, ánh sáng bắt đầu chiếu vào phòng ngủ, cô ấy mới cảm thấy có chút buồn ngủ, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Cùng lúc khi Vu Vi nhắm mắt lại thì Quách Quả mở bừng mắt ra, tỉnh dậy khỏi