Tuy tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy, nhưng thực tế đám con mắt trước mặt bọn cô không hề nhúc nhích, chỉ có tiếng vỗ tay vang vọng.
Thật ra như này cũng tốt, tốt theo một cách nào đó...!Bởi vì chính Đường Tâm Quyết cũng khó có thể tưởng tượng được, nếu có hai cánh tay thò ra khỏi con mắt vỗ bẹp bẹp thì cảnh tượng sẽ kinh khủng đến mức nào.
Cô còn có thời gian giảm xóc hỗ trợ tiêu hóa cảnh tượng này, mấy người bạn cùng phòng theo sau xui xẻo hơn một chút, ngay cả thời gian giảm xóc cũng không có, vừa mở mắt đã chìm trong tiếng vỗ tay vang dội và hai hàng con mắt to lù lù.
Quách Quả trợn ngược mắt, suýt chút nữa thì xúc động tới nỗi đòi quay về phó bản zombie ngay lập tức.
"Đây...!Đây là cái...!Gì thế?"
Cô ấy nuốt chữ "Quỷ" xuống, sợ phạm phải từ khóa không thể nói nào đó khiến cho cảnh tượng kì dị trước mắt lập tức thay đổi.
Bốn người đứng im ở vạch xuất phát, không một ai có ý định tiến lên thử.
Tiếng vỗ tay vẫn còn tiếp tục, có lẽ do thấy bọn cô không nhúc nhích nên mấy con mắt xung quanh tự nhúc nhích.
Bốn người chỉ thấy khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng thu hẹp, hai hàng con mắt càng ngày càng gần, thoáng cái đã đến trước mặt bọn cô.
"..."
Giọng nói hùng hồn vang lên lần nữa: "Kết thúc vỗ tay..."
Tiếng vỗ tay dừng lại, bầu không khí cực kì yên tĩnh, chỉ còn lại vô số con mắt nhìn chằm chằm bọn cô.
Quách Quả thực sự muốn thở oxi: Cứu với, thế này thà rằng cứ tiếp tục vỗ tay còn hơn!
Một lát sau, Đường Tâm Quyết phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Xin hỏi, hiện tại chúng tôi cần phải làm gì?"
Cảnh tượng trông như nghi thức chào mừng này, dịch chuyển bọn cô tới đây, lại tập trung nhiều...!Con mắt bự mà trước đây bọn cô chưa từng gặp như vậy, chắc sẽ không chỉ để vỗ tay thôi đâu nhỉ?
Vài giây sau, ngược với hướng mà giọng nói hùng hồn vừa vang lên, một giọng nói trong trẻo của trẻ con trả lời: "Nghi thức chào mừng nhập học, chỉ là để giúp đỡ học sinh mới biết sơ qua lực lượng giáo viên của trường, xúc tiến tình cảm thầy trò và sự hiểu biết lẫn nhau của hai bên, thành lập nền tảng trao đổi tư tưởng tốt đẹp, giúp học sinh bồi dưỡng lòng trung thành với trường học, thuận lợi hoàn thành chương trình học tập."
Đường Tâm Quyết nhìn hai hàng con mắt dày đặc, trầm ngâm: "Cho nên cái đoạn xúc tiến tình cảm thầy trò và sự hiểu biết lẫn nhau của hai bên là..."
"Phân đoạn đó đã kết thúc!"
...!Chính là cái khúc vỗ tay vừa rồi?
Thật sự tồn tại một người nào đó có thể nhìn ra tin tức từ hai hàng tròng mắt trơ trọi này sao?
Không cho bốn người thời gian hoài nghi nhân sinh thêm nữa, giọng trẻ con trong trẻo tuyên bố giai đoạn tiếp theo: "Sau đây giáo viên hướng dẫn và quản sinh của phòng giáo vụ sẽ tặng cho các bạn học sinh mới nhập học một phần quà cực lớn..."
Giọng nói vừa dứt, có tiếng xé gió đánh úp từ trên đầu xuống!
Bốn người phòng 606 phản ứng cực nhanh, lùi vội ra sau một đoạn lớn.
Một hộp quà to khủng khiếp phải cao cỡ năm người cộng lại là ít rơi thẳng xuống chỗ bọn cô vừa đứng.
Hai con mắt một trắng một đỏ đứng trên hộp quà, con mắt đỏ hơi hơi căng thẳng liếc nhìn bọn cô một cái, thấy bốn người không bị đập bẹp mới nhảy ra khỏi hộp.
Còn con mắt trắng thì không hề không hề xin lỗi mà chỉ đảo con ngươi một cái, giọng nói của nó ngay lập tức xuất hiện trong đầu bọn cô.
[Nhắc nhở thân thiện, các em cần phải nhanh chóng quay về, đừng có ở lại đây quá lâu, chỗ này là khu vực công cộng.]
Khu vực công cộng?
Khái niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Đường Tâm Quyết ngước mắt lên thấy hai hàng băng rôn treo chỗ cao cao lúc đầu đã biến mất từ bao giờ.
Dự cảm vừa mới xuất hiện thì cái giọng nói hùng hồn kia đã kịp thời xác nhận luôn: "Buổi tiệc chào mừng học sinh mới đã kết thúc thành công rực rỡ..."
Gần như ngay lập tức, toàn bộ con mắt trước mặt bốn người đồng loạt biến mất, không chần chừ lấy nửa giây, y hệt nô lệ tư bản nghe tiếng thông báo tan tầm.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại bọn cô và một hộp quà tặng cực lớn.
Bốn người nhìn nhau.
Thực sự chỉ tới để vỗ tay thôi sao?
Tới nhanh đi cũng nhanh thì thôi, nhưng vứt bọn cô lại đây là ý gì?
Quách Quả ngơ ngác: "Giờ chúng ta quay về kiểu gì đây?"
Xung quanh trắng xoá mịt mù, không thể nhìn thấy lối ra ở chỗ nào.
Đường Tâm Quyết nhanh chóng nhìn lướt một vòng, quyết đoán nói: "Trước cứ đem hộp quà tặng đi đã."
Nếu lời nhắc nhở của con mắt trắng là đúng thì hình như cô biết cái câu "Khu vực công cộng" có nghĩa là gì rồi.
Bốn người đứng bốn góc hộp, chuẩn bị sẵn sàng, sau đó dồn sức nhấc lên cùng một lúc.
Không hề có cảm giác nặng nề như dự đoán khiến cho bọn cô suýt nữa thì mất thăng bằng.
Cái hộp này thế mà còn nhẹ hơn cả bông?
Mấy người