Có cổ vũ được tí nào hay không không biết, nhưng có thể khẳng định rằng những bài đơn ca này của hội học sinh đã thành công trong việc khiến trường học nóng hẳn lên.
"Các bạn học! Thế này mà còn có thể nhịn được hay sao, không thể!"
Nhà ăn cửa đông, người đứng đầu tức giận đập bàn nhảy dựng lên.
Đây mà là nhạc cổ vũ sao, đây là nhạc đám ma thì có!
Rành rành là nguyền rủa và miệt thị bọn họ!
"Đúng!"
Quần chúng trong đại sảnh cùng chung cảm xúc tức giận, có không ít người đứng bật dậy giữa đám đông nhốn nháo: "Cứ như chúng ta nhất định không thể trụ được qua đêm nay ấy, coi thường nhau quá rồi đó!"
"Bọn khốn này, nếu tối nay thật sự bỏ mạng ở đây thì chẳng phải bọn chúng đang nhảy disco trên mộ chúng ta sao?"
"Phải kiên trì được đến mai, cùng lắm thì dùng cây lau nhà làm vũ khí.
Dù cho có không đánh lại được zombie thì cũng vẫn còn bật lửa! Đúng rồi, ai có bật lửa không cho mượn với..."
Bắt đầu từ hôm qua, người gia nhập cứ điểm thứ ba càng ngày càng đông, phòng quản lý công tác sinh viên chật cứng người, thế là bọn họ quyết định chạy đến cướp chỗ nhà ăn cửa đông làm địa điểm mới, trang bị và vật tư cực kì sung túc.
Thấy tiếng nhốn nháo trong nhà ăn càng lúc càng lớn, người dẫn đầu đập bàn mấy cái, tổng kết lại: "Mọi người, càng đến lúc này thì chúng ta càng phải quyết tâm giữ vững ý chí kiên cường, tuyệt đối không thể sa ngã.
Hãy nghĩ tới những mong ước chúng ta chưa hoàn thành; nghĩ tới chỉ cần sống sót là chúng ta có thể lật đổ cái hội học sinh rác rưởi này; nghĩ tới phòng thí nghiệm sắp chế tạo ra thuốc giải rồi, đừng để nó trở thành món hàng xa xỉ cần phải giành giật cuối cùng trong cuộc đời chúng ta!"
"Vì mạng sống, vì sự tồn vong, vì để tiếp tục làm người, hãy cố gắng đến cùng!"
Trong tiếng ca não nề phát ra từ radio, đêm dần khuya, zombie cũng bắt đầu để lộ nanh vuốt.
Chúng nó tông cửa liên tục không ngừng nghỉ, còn phòng 606 thì đang ăn cơm.
Vu Vi vừa ra sức nhét đồ ăn vào miệng vừa hỏi: "Chúng ta...!Chúng ta cứ thế này thôi sao?"
Sao cô ấy cứ có cảm giác mình không tôn trọng đám zombie bên ngoài thế nào ấy?
Đường Tâm Quyết: "Bổ sung thể lực là bước chuẩn bị quan trọng nhất."
Một khi cánh cửa bị phá vỡ, như vậy chờ đợi bọn cô sẽ là trận chiến tiêu hao thể lực kéo dài.
"Đói...!Đói quá..."
Tiếng gào rú thê thiết bỗng dưng vang lên ngay ngoài cửa.
Vu Vi mắc nghẹn, cảm giác miếng bánh mì trong miệng chẹn cứng cổ họng.
"Thơm quá...!Tôi muốn ăn..."
"Cứu tôi với...!Mở cửa...!Tôi muốn vào...!Ăn!"
Càng ngày càng nhiều tiếng nói xuất hiện, hòa âm với tiếng hát đám ma văng vẳng trong radio.
"Đừng để chúng nó ảnh hưởng tâm lý."
Trương Du đưa chai nước cho Quách Quả: "Huống hồ bây giờ chúng nó chỉ là thi thể, dù có ý thức thì cũng là một đám quỷ quái."
Bị một đám zombie tông cửa với bị một đám quỷ quái đuổi giết, về bản chất chẳng có gì khác nhau, đều là không cẩn thận thì toi mạng luôn.
Quách Quả nhét đồ ăn đầy miệng khiến hai má phồng lên như chuột hamster, vừa ra sức nhai bánh quy vừa tự thôi miên bản thân: "Ừm ừm! Tớ đã sẵn sàng! Một xẻng vung tới xông lên đầu, trái thọc lủng tim phải đập đầu..."
Trịnh Vãn Tình: "Cậu cầm nhầm rồi, đây không phải xẻng, đây là tay tớ."
...
10 giờ đêm, cuối cùng liên khúc đơn ca của hội học sinh cũng kết thúc, radio chỉ còn tiếng nhiễu sóng.
Trong loạt tiếng xẹt xẹt làm nền, tiếng zombie gào thét trở nên cực kì chói tai.
Bởi vì ngoài cửa tụ tập quá nhiều zombie, chúng nó "Bắt chước" lẫn nhau, thậm chí bắt đầu có thể nói cả câu dài rồi.
Cảm giác toàn bộ ngôi trường đều ngập tràn trong tiếng gào thét không dứt đó.
Cuối cùng ngay cả Vu Vi cũng hết sợ chuyển sang nhức đầu, mệt mỏi hỏi trong tiếng gào thét hỗn loạn: "Rốt cuộc đến bao giờ chúng nó mới vào được tới nơi đây?"
Đường Tâm Quyết im lặng lắng nghe một lát, ngẩng đầu lên: "Bây giờ."
Cô vừa dứt lời, dây xích sắt khóa cửa lập tức phát ra ba tiếng đứt gãy liên tục!
Nhưng đám zombie vừa đẩy cửa ra một chút lại bị chiếc tủ chặn sau cửa ngăn cản, tiếng ồn ào chỉ dừng trong chớp mắt, chúng lại tiếp tục kiên trì tông cửa.
Trương Du nhíu mày: "Sao chúng nó có thể tới nhanh vậy được?"
Tuy zombie biến dị lần thứ tư thực sự rất mạnh, nhưng bọn cô cũng đâu có lơ là, dù zombie trong cả tòa nhà này đều đổ dồn tới đây cũng không thể nào phá vỡ hàng phòng thủ của bọn cô trước 12 giờ đêm được.
Đường Tâm Quyết: "Bởi vì bọn chúng không chỉ dùng cơ thể để tông cửa."
Cô cầm cây thông bồn cầu gõ gõ lên bàn: "Nếu tớ buộc cây thông bồn cầu lên tay, vậy tớ cũng có thể đập gãy bàn nhanh hơn là dùng tay không."
Ánh mắt Trương Du lóe lên: "Ý cậu là chúng nó biết dùng công cụ?"
Cô ấy nghiêng tai nghe thật cẩn thận, quả nhiên phát hiện tiếng động ngoài cửa khác mấy ngày hôm trước.
Trong tiếng cơ thể va đập còn có lẫn tiếng kim loại gõ vào nhau, chẳng qua những âm thanh này bị tiếng gào rú lấn át nên không nghe rõ lắm.
"Trên người chúng nó có kim loại, không, có lẽ đây chính là mấy cái bẫy gắn sắt chúng ta bố trí trên hành lang."
Những thứ đó vốn là dùng để đối phó với zombie, bây giờ ngược lại trở thành vũ khí tấn công kí túc xá bọn cô!
Vu Vi hoảng sợ tái mặt: "Cứu với, zombie bình thường tớ đã đánh không lại rồi, bây giờ chỉ số thông minh của chúng nó còn cao hơn tớ nữa là sao?"
Ngay cả zombie cũng biết xài vũ khí, cô ấy phải làm sao bây giờ?
"Nghĩ tích cực lên thì có lẽ chỉ là trong lúc tiến tới chúng nó lôi theo cả bẫy dính trên người thôi, xong rồi đúng lúc bẫy va vào cửa." Trương Du thản nhiên nói.
Mà điều duy nhất các cô có thể làm bây giờ chỉ là gia cố cửa phòng.
Hết tủ đầu giường thì tới ghế dựa, hết ghế dựa thì tới khung giường, hết khung giường thì tới bồn rửa tay...!Chỉ có vách tường không đủ cứng, chứ không có đồ đạc không thể chặn cửa.
Sau khi tháo dỡ gần hết đồ đạc trong kí túc xá, ánh mắt mọi người dồn về phía ban công.
"Xác suất zombie bò vào từ ban công là bao nhiêu?"
Đường Tâm Quyết trả lời ngắn gọn: "Cao đấy."
Đêm càng lúc càng khuya, bọn cô có thể trông thấy rõ ràng vô số bóng đen di chuyển dưới sân trường, bọn chúng nhanh chóng tập trung về phía tòa nhà số 33 như côn trùng bị nguồn sáng thu hút.
Bốn người phòng 606 lập tức quyết định: "Chặn cửa sổ lại!"
"Cái gì thế kia, có phải là..."
"Zombie, là zombie! Cứu tôi với! Sao zombie có thể leo lên nóc nhà được, cứu..."
Chẳng bao lâu sau, trên mát nhà xuất hiện những tiếng gào thét đầy hoảng loạn.
Đám người của phòng thí nghiệm chọn ở lại trên mái nhà thấy đám zombie từ dưới bò lên sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
Phòng 606 lúc này cũng chẳng thong thả được bao nhiêu.
Cửa sổ bằng kính và khoảng ban công rộng rãi khó bịt kín hơn cửa phòng ngủ nhiều.
Ngoài đám zombie bò từ dưới lên thì còn có cả những con bò từ phòng bên cạnh sang nữa.
Năm người quyết định giơ vũ khí