Lúc trước nhân viên chăm sóc khách hàng nói đến "Tiến hành điều tra sâu hơn" là chỉ việc này sao?
Trong khoảnh khắc mọi người đều im lặng.
Tuy đã sớm biết đến sự tồn tại của cố vấn học tập, nhưng chưa kịp chuẩn bị người ta đã sắp "Ghé thăm" nên vẫn có chút luống cuống.
Bọn cô hoàn toàn không chuẩn bị gì hết á!
Với lại trong lá thư không có thông tin cụ thể gì cả, ví dụ như cố vấn học tập là ai, bao giờ đến, quá trình điều tra như thế nào...
Quách Quả ôm đầu trốn tránh hiện thực: "Cứu với, chuyện này còn đáng sợ hơn cả chuyện giáo viên chủ nhiệm đột nhiên đến thăm nhà lúc bé nữa!"
Sắc mặt Trịnh Vãn Tình cũng không tốt lắm: "So với việc vừa phác thảo giàn ý luận văn xong giảng viên tìm tới thông báo đổi đề tài nghiên cứu còn đáng sợ hơn."
Quan trọng nhất là bây giờ các cô hoàn toàn không biết gì về "Cố vấn học tập" cả, kẻ đó ác ý, thiện ý hay trung lập? Chỉ cần dính dáng đến trò chơi này, mọi người luôn có dự cảm bất ổn.
Trương Du sầu lo: "Lần này để tớ liên hệ với chăm sóc khách hàng thử xem sao."
Cô ấy mở app ra, đang muốn bấm vào giao diện chat thì một dòng chữ nhảy ra: [Đã hết thời gian làm việc, bộ phận chăm sóc khách hàng đã tan tầm.]
...!Trò chơi rác rưởi, không muốn làm thì đừng có đẻ ra bộ phận chứ!
Đường Tâm Quyết lại khuyên nhủ mọi người: "Nếu đã là chuyện không thể thay đổi được thì cũng đừng quá lo lắng.
Dù sao xét từ góc độ nào đó thì chúng ta khá an toàn."
Bạn cùng phòng: "Thật á? Tại sao?"
Đường Tâm Quyết: "Vì chúng ta quá yếu."
Bạn cùng phòng: "..."
Thấy ba người nghẹn lời, Đường Tâm Quyết cười cười: "Các cậu có phát hiện ra không? Cấp bậc trong trò chơi này được phân chia rất rõ ràng.
Dựa theo logic thì cấp bậc của cố vấn học tập vượt xa những con quỷ chúng ta từng gặp rất nhiều, học sinh vừa mới tham gia trò chơi đối đầu với nó chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Nếu nó thật sự muốn gây bất lợi với chúng ta thì chúng ta cũng chẳng có cách nào phản kháng cả."
"Nếu trò chơi chỉ đơn thuần muốn cạo chết chúng ta, chẳng bằng nó treo tất cả lên cây rồi nã hết băng đạn, ai còn sống thả lại hiện thực là xong."
Phụt, Trương Du không nhịn được bật cười, Trịnh Vãn Tình cũng khoe tám cái răng, bầu không khí căng thẳng lập tức nhẹ nhàng hơn.
Nói đùa xong, Đường Tâm Quyết quay lại chuyện nghiêm túc: "Nhưng chúng ta vẫn sống tới giờ, đúng không?"
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, dù là đường sống trong chỗ chết ít nhất cũng vẫn là đường sống.
Nhờ câu này mà mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ăn ăn uống uống rút thưởng như thường.
"Bánh quy, nước, nước, bánh quy..."
Nhìn đống đồ ăn lặp đi lặp lại, mặt Quách Quả cũng muốn khô khốc như miếng bánh quy luôn.
"Chỉ một lon Coca thôi cũng được mà!"
Còn chưa dứt lời, trước mắt Đường Tâm Quyết chợt lóe ánh sáng trắng, xuất hiện một chai Coca lớn.
"Cảm ơn cảm ơn, tôi chân thành tha thứ cho cái thế giới này." Quách Quả vô cùng dễ chiều.
Bởi vì lần này có ít điểm hiệu quả nên chả rút thăm được mấy, trừ đồ ăn thì có thêm ít đồ dùng sinh hoạt kiểu như ly sứ đánh răng mẻ, đèn pin thiếu pin, một cây đũa bốc mùi thối kì lạ.
Trương Du gom chúng nó vào một góc khuất, sau đó dọn dẹp đơn giản cả phòng ngủ, chỉ một loáng là căn phòng rực rỡ hẳn lên.
"Bất cứ lúc nào cũng phải duy trì vệ sinh giữ gìn trật tự phòng ngủ."
Trương Du dang tay ra: "Trật tự chính là nguồn gốc của mọi sự trên đời!"
Một cơn gió nhỏ đến mức khó mà phát hiện lướt qua, trong tay Trương Du lóe lên ánh sáng yếu ớt rồi nhanh chóng vụt tắt.
Kĩ năng "Thu hồi đồ cũ"!
Tiếp theo, một vật thể cực lớn màu trắng tinh còn toát ra hơi lạnh nện cái "Rầm" xuống đất.
Truyện Hài Hước
Mọi người trợn trừng mắt.
Nhất là ba người Trương Trịnh Quách, ba người có hóa thành tro cũng không thể nào quên được ám ảnh tâm lý trong nhà bà Mayas, nhất là cái kho lạnh chứa đầy "Cốt canh".
Nếu bọn cô không nhìn nhầm thì cái cục màu trắng này rõ ràng chính là một mảnh vỡ của cái tủ lạnh chứa cốt canh, bên thành mảnh vỡ còn dính vài giọt chất lỏng màu xanh lục.
Quách Quả vô cùng khiếp sợ: "Cái này mà cũng thu hồi được á...!Ọe!"
Mùi tanh tưởi kinh tởm khủng khiếp lập tức bao trùm phòng ngủ, bốn người vội vã bịt miệng nôn ọe.
Ngoài cửa, tiếng chân đi qua đi lại nặng nề ngày nào cũng đúng giờ lướt qua vừa vặn đi đến trước cửa, lần đầu tiên tiếng chân khựng lại.
Tiếng chân: "Ọe!"
Giờ phút này, ngay cả quái vật bí ẩn cũng phải công nhận phòng 606 thối hoắc.
Trương - vừa mới quét dọn xong còn đặc biệt xịt phòng cho thơm - Du: "..."
12 giờ đêm, cuối cùng cái miếng tủ lạnh vỡ cũng bị thanh lý xong xuôi.
Chất lỏng xanh lá bị bọc trong bọc ngoài kín kẽ quẳng vào không gian trong tấm gương thần kì, miếng tủ lạnh vỡ sạch sẽ thì để cạnh cửa, vừa hay nó là miếng góc tủ đông nên Đường Tâm Quyết để túi kim chỉ của bà Mayas vào đó luôn.
Nhìn quá trình Trương Du vệ sinh, ba người chỉ có thể quỳ lạy bái phục, cứ như điều Trương Du vừa làm không phải vệ sinh mà là làm phép vậy.
Làm phép xong xuôi, Trương Du mệt muốn chết: "Tớ tắm trước nhé."
"Quý cô có cần khăn tắm và dầu gội đầu không ạ?"
"Đây là loại sữa tắm sang chảnh yêu thích của tôi ạ!"
"Xin quý cô cứ thoải mái ạ, hôm nay phòng tắm thuộc về một mình quý cô ạ!"
Ba người vô cùng nịnh nọt.
Trương Du: "...!Không cần đâu, nếu được thì hãy cầu nguyện cho tớ lát ngủ đừng có mơ đến kho lạnh của NPC là được.
Tớ thật sự...!Ọe!"
Được rồi, không cần nói thêm câu nào nữa.
Giày vò đến lúc rạng sáng, trong bản tin của quỷ không mũi, ba người mới mò lên giường, dần dần chìm vào mộng đẹp.
"Hôm nay, một cư dân cư trú ở ngoại thành làng đại học là bà Mayas đã kêu oan suốt đêm, xin phòng đào tạo phát khoản trợ cấp cho người già.
Sau khi biết phòng đào tạo không có bộ phận phúc lợi người già, bà Mayas đã đứng ở bên ngoài phòng đào tạo chửi suốt ba tiếng đồng hồ, sửa thành báo án, báo trong nhà bị trộm đột nhập lấy mất túi kim chỉ, sau đó lại được biết phòng đào tạo cũng không có bộ phận