Đường Tâm Quyết: "???"
Sinh vật bóng tối? Chửi ai vậy?
Giọng nói rung ầm ầm trong đầu cô, một dòng tanh ngọt trào lên cổ họng, cô há miệng phun ra một búng máu.
Con mắt đỏ tươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
"Ngay cả phản ứng của con người cũng có thể giả mạo được, trong danh sách ghi chép những sinh vật bóng tối không có cô, cô tự thân biến dị hay có người âm thầm giúp đỡ?"
Đường Tâm Quyết không thể mở miệng nói chuyện, máu mũi cô tuôn ra.
Âm thanh khó hiểu đó cứ như được truyền trực tiếp vào trong đầu cô, chữ chữ đều làm đầu cô đau muốn nứt, tinh thần lực hỗn loạn.
Cô cố gắng giữ cho mình không ngã xuống, rút cây thông bồn cầu ra chống cơ thể, ý chí toàn thân dùng để tập hợp tinh thần lực.
Dường như cây thông bồn cầu có thể cảm nhận được cơn đau của cô, nó lo lắng phun một ngụm nước.
Trong con mắt đỏ hiện lên tia ngạc nhiên: "Ngay cả dị năng cũng giả mạo được, còn là dị năng loại vật thể hiếm thấy nữa chứ."
Đường Tâm Quyết: "..."
Cô phải khó khăn lắm mới ngưng tụ được tinh thần lực, sử dụng kĩ năng: [Khống chế tinh thần: Tăng cường miễn dịch với các đòn tấn công tinh thần cũng là bước cơ bản của tự khống chế.]
Cảm giác đau đớn giảm bớt, khí quản thông thoáng, cô khàn khàn nói: "Tôi không phải sinh vật bóng tối, tôi là người..."
"Nói dối."
Cảm giác áp bức mạnh gấp mấy lần ập tới, Đường Tâm Quyết lại phun ra một ngụm máu, lần này hình như ngay cả xương sườn cô cũng bị bẻ gãy, bàn tay nắm cây thông bồn cầu đau đến mức trắng bệch.
"Thịch thịch..."
Tiếng chân và tiếng kéo lê vật nặng đi tuần vang lên ngoài cửa.
Sinh vật bí ẩn này cứ luôn đi qua đi lại ngoài hành lang, vốn dĩ bình thường sau 12 giờ đêm nó sẽ không đến gần cửa nữa, nhưng bây giờ nó lại đang ở ngay ngoài cửa phòng 606, tạo ra âm thanh va đập chói tai.
"Ồ."
Con mắt đỏ chuyển động, con ngươi đen kịt to cỡ quả bóng rổ chuyển hướng cửa phòng ngủ.
"Lớp ngụy trang của sinh vật bóng tối có thể qua mắt cả Kẻ Bảo Vệ sao?"
Điều này khiến nó cảm thấy cực kì bất ngờ.
Đường Tâm Quyết yếu ớt giật giật khóe miệng: "Bà không nghĩ đến một trường hợp khác à...!Cố vấn học tập?"
"Cô nói gì?"
Con mắt lập tức xoay lại, nó dán chặt lên kính cửa sổ, phần tròng trắng có màu đỏ tươi, lấp kín toàn bộ tầm nhìn của người đối diện, mang đến cảm giác bị áp bức hít thở không thông.
Nhưng Đường Tâm Quyết không nhìn rõ được nữa rồi, trước mắt cô là một lớp màng mông lung màu máu.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng rút điện thoại di động ra áp vào cửa kính, trên màn hình là giao diện thông tin cá nhân của cô.
Con mắt màu đỏ hơi khựng lại.
Con ngươi nó nhìn chằm chằm vào màn hình di động, rồi lại đảo sang nhìn Đường Tâm Quyết, rồi lại nhìn màn hình...
Sau đó nó trầm ngâm: "Cô lại gần đây chút."
Đường Tâm Quyết thả lỏng cơ thể, đổ người về phía trước, trán dán lên kính cửa sổ, chỉ cách con mắt có một lớp thủy tinh mỏng manh.
Máu cô chậm rãi chảy xuôi trên mặt kính rồi như bị một lực nào đó hút xuyên qua lớp thủy tinh, rơi vào con mắt bên ngoài.
"..."
Con mắt: "Toi, nhận sai rồi!"
Tiếng nói trong đầu đột nhiên bị rút ra, một dòng năng lượng êm dịu tràn vào người cô, đau đớn nhanh chóng giảm đi.
Chỉ vài giây sau, Đường Tâm Quyết phục hồi đứng dậy, lấy tay lau máu trên mặt.
Con mắt chột dạ lắc nhẹ, Đường Tâm Quyết cảm giác mặt mát lạnh, vết máu cũng đã biến mất.
Cứ như những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác vậy.
Cô lờ mờ cảm giác được con mắt không có ý định tấn công, nó lặng im dừng ngoài cửa sổ.
Cảnh này làm cô chợt nhớ tới đêm đầu tiên khi trò chơi bắt đầu, con mắt màu vàng cực lớn cũng xuất hiện ngay chỗ này.
Con mắt đó so ra kém con mắt này nhiều, hai con mắt tuy có chỗ tương đồng nhưng lại không phải cùng một loại.
Đường Tâm Quyết đè suy nghĩ xuống, không hỏi tại sao nó lại nhận nhầm cô thành sinh vật bóng tối: "Bà chính là cố vấn học tập ghé thăm sao?"
Con mắt đỏ không trả lời, chỉ đụng nhẹ nhẹ vào cửa sổ.
Đường Tâm Quyết hiểu ý nó, giọng nói của nó xuất hiện trong đầu sẽ mang đến cả đau đớn và tổn thương, vậy nên nó mới im lặng không nói nữa.
"Vậy để tôi gọi bạn cùng phòng dậy đã."
Con mắt lắc lên lắc xuống như đang gật đầu.
Đường Tâm Quyết cũng gật gật, sau đó cô giơ cây thông bồn cầu lên, tiếng hét thê thiết sắc nhọn như một đám quỷ quái bị bóp họng bật tung nóc phòng.
"Aaaaa!"
Mấy người bối rối kinh hoàng bật dậy, ôm cái đầu tổ quạ nhìn xuống.
"Tâm Quyết cậu làm gì...!Má???"
Quách Quả ôm ngực, hét còn thê lương hơn cả cây thông bồn cầu.
"Cứu! Có quái vật đánh lén đêm khuya!"
Trịnh Vãn Tình vung "Nắm đấm