Không để quỷ quái kịp phản kháng, mọi người lần lượt chui qua lỗ thủng, tiến vào một khoảng không tối đen.
Đèn pin chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Đây quả nhiên là một hành lang dài hẹp sâu hun hút, chỉ có điều trên tường, trên trần và cả trên sàn đều bị bao phủ bởi một chất lỏng đen nhánh sền sệt lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy cực kì khó chịu.
Trương Du hốt một ít chất lỏng vào bình: "Loại chất lỏng này có lẽ là do phòng giáo vụ để lại."
Liệu có phải chính chúng nó đã gây ảnh hưởng đến quỷ hồn học sinh, khiến cho bọn họ dù có phát hiện hành lang này cũng vẫn không thể rời khỏi phạm vi phòng ngủ, đảm bảo chỗ trốn bí mật của đám quỷ nhân viên nhà trường được an toàn?
Mọi người xốc lại tinh thần, cẩn thận nhích về phía trước từng chút một.
Quỷ nam sinh lại không để ý lắm: "Một đám nhát gan, sợ cái gì, tôi đã đi qua đây cả trăm lần rồi, cọng lông còn chả có!"
Trịnh Vãn Tình ấn nó xuống: "Không phải cậu bảo không có nguy hiểm là không có nguy hiểm thật."
"Ngừng." Có lẽ do liên quan đến kinh nghiệm sống còn của cậu ta nên giọng điệu quỷ nam sinh cứng rắn hơn hẳn: "Mấy người cứ đi thoải mái đi, nếu đụng phải một cọng lông nào tôi lập tức chặt đầu cho mấy người đá chơi!"
Lộp bộp.
Một đám tóc đen sì bỗng nhiên rơi xuống trước mặt mọi người.
Quỷ nam sinh: "..."
Mọi người ngẩng đầu lên, đèn pin chiếu vào chỗ đám tóc rơi xuống, là một cửa thông gió.
Mớ tóc chầm chậm tuôn ra qua khe thông gió hẹp trông cứ như giấy vụn bị đùn ra khỏi máy nghiền.
Đầu tiên là tóc, sau là lớp da còn dính máu, sau nữa là thịt bị ép biến dạng thành những sợi dài mảnh rũ xuống.
Đây là một cơ thể người bị người ta dùng sức ấn qua khe cửa thông gió!
Quỷ nam sinh trố mắt nhìn vài giây rồi thốt lên: "Tiểu Tiền??"
Mặc dù đống máu thịt dài mảnh rơi ra này đã không thể nhìn rõ dáng vẻ lúc còn nguyên vẹn, nhưng quỷ quái vẫn có thể từ chi tiết nào đó nhận ra đồng bọn của mình.
"Đây là phương pháp tấn công mới của mấy người đấy à?" Kha Kha ốm yếu dựa lên người Tưởng Lam cất tiếng trào phúng: "Có thể đổi cách khác ít ghê tởm hơn được không?"
Đầu tiên là người côn trùng, sau là người mì, sức tấn công không cao nhưng được cái rất gớm.
Ai ngờ quỷ nam sinh cũng trưng ra vẻ mặt khó hiểu: "Không phải mà, đây là..."
Cậu ta gãi gãi đầu, đưa tay hứng túm tóc đang rơi xuống: "Người anh em à, cậu làm gì thế?"
Trong chớp mắt khi tay cậu ta chạm vào mớ tóc đen sì, đám thịt nát nổ tung tóe, máu thịt vẩy ra bắn đầy mọi người!
Mùi tanh tưởi nồng nặc khiến vài người không kịp kìm lại cơn buồn nôn, bị những người khác đẩy ra đằng sao bảo vệ.
Đường Tâm Quyết và Tưởng Lam cởi áo khoác chắn mưa máu thịt, nhìn lên thì cửa thông gió đã chỉ còn máu nhỏ tong tỏng.
Bẹp bẹp hai tiếng, hai cái nhãn cầu rơi xuống đất, lăn đến bên chân bọn họ.
Quỷ nam sinh bị biến cố vừa rồi làm ngây người, đang định nhặt nhãn cầu lên theo bản năng thì bị Đường Tâm Quyết đẩy ra, một cây cọc băng cắm thẳng xuống khiến đôi nhãn cầu nổ cái bụp.
Khói đen mỏng manh bốc lên từ đôi nhãn cầu, lướt qua Đường Tâm Quyết bay thẳng về phía sau cô.
Mục tiêu của nó chính là quỷ nam sinh!
Lúc Đường Tâm Quyết phát hiện ra thì Tưởng Lam đã kịp dùng đạo cụ đập chết khói đen.
Quỷ nam sinh vẫn chưa hiểu gì cả, trợn mắt há mồm ngơ ngác hỏi: "Bạn...!Bạn tôi đâu?"
"Bạn cậu bị giết rồi, lần thứ hai."
Đường Tâm Quyết ngồi xổm xuống, gẩy ra hai vật thể rơi ra từ trong đôi nhãn cầu ban nãy: Hai con bọ cánh cứng màu đỏ.
Bọ cánh cứng đã chết, bên trên chỉ còn sót lại chút hơi thở lạnh lẽo cũng bị cô bắt được: "Việc này là do quỷ quái làm."
Đám quỷ đi cùng với quỷ nam sinh lúc đầu có khoảng bảy tám con.
Trong đó có bốn con bị bọn cô bắt được lúc ở phòng 919, còn lại đã nhanh chân chạy mất, từ đó đến giờ còn chưa tới nửa tiếng.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, đám quỷ học sinh chạy trốn đã bị một thế lực quỷ quái khác giết chết, thi thể bị ấn lên cửa thông gió thành thịt nát máu loãng, rơi xuống trước mặt các cô.
Đây là thị uy...!Hay đe dọa?
Quách Quả gom góp lòng can đảm tới gần, vừa nhìn thấy xác hai con bọ trên tay Đường Tâm Quyết đã tái mặt: "Tâm Quyết cậu cậu cậu...!Sao cậu lại để hai cái nhãn cầu trên tay?"
"Nhãn cầu?" Đường Tâm Quyết nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, Quách Quả lại dụi dụi mắt, thả lỏng: "Hóa ra là côn trùng, tớ còn tưởng là..."
Còn tưởng là nhãn cầu cơ.
"Từ từ..." Quách Quả bỗng nhận ra có gì đó không đúng, giọng nói chua xót: "Vừa nãy tớ không hoa mắt nhìn nhầm, đúng không?"
Từ khi có dị năng mắt âm dương đến nay, thị lực cô ấy tốt hơn mức bình thường nhiều, chưa bao giờ xảy ra chuyện hoa mắt nhìn nhầm.
Đường Tâm Quyết trả lời bằng một câu khẳng định: "Cậu dùng mắt âm dương nhìn lại xem."
Quách Quả hít sâu một hơi, mở mắt âm dương ra