Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Trong nháy mắt không khí trở nên vô cùng yên lặng.
Lúc lâu sau, Thái Thịnh mới cẩn thận mở miệng "Theo như tui biết có một nhóm người đang tụ tập ở tầng bốn, hình như có ý đồ mở rộng thế lực.
Người chơi có chút thực lực sẽ bị lôi kéo, không có chút giá trị nào nữa thì vứt bỏ, diệt khẩu."
"Vậy cậu thì sao?" Chung Duệ hỏi.
"Không có giá trị lợi dụng, nhưng mà tui chạy nhanh cho nên không bị diệt khẩu!" Thái Thịnh lộ vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Chung Duệ chả hiểu là người này kiêu ngạo cái gì nữa.
Chỗ nhỏ như du thuyền này hắn có thể chạy đi đâu?
Tô Hàn câm nín, nghĩ lại phải PvP nữa rồi.
Rõ ràng cô chỉ muốn săn thú, câu cá, lấy tài nguyên, nhưng không hiểu sao luôn bị kéo vào mấy chuyện này.
Mà khiến cô sầu não là tránh cũng không thể tránh khỏi.
"Xem ra để phòng ngừa những người khác làm loạn chỉ có thể đi trước một bước khống chế cục diện." Chung Duệ thở dài "Chỉ có đem quyền khống chế nắm trong tay mình mới có thể đảm bảo thế cục ổn định."
Tô Hàn không muốn chơi trò tranh đoạt quyền lực, nhưng phải thừa nhận rằng những gì đồng bạn nói rất có lý.
Ngay lúc này loa phát thanh trên thuyền vang lên "Thông báo, du thuyền đã bị công hội Nguyệt Lạc tiếp quản, yêu cầu mọi người hoạt động ở tầng một, hai, ba.
Nếu có người leo lên tầng bốn, giết không tha."
"Xin nhắc lại, thông báo......"
Tất cả mọi người trên du thuyền đều nghe thấy loa phát thanh.
Thái Thịnh rất kinh ngạc "Không lên tầng bốn thì sẽ không bị gì sao? Tại sao chứ? Rõ ràng bọn họ đông người, có thể dễ dàng trấn áp tất cả người sống sót."
Suy tư chốc lát, Chung Duệ có chút ý nghĩ "Đoán chừng là bọn họ đã đoạt hết vật tư trên thuyền, đủ để đảm bảo thành viên phe bọn họ chống đỡ tới cuối màn nên không muốn phiền phức."
"Nghe nói tất cả thùng nước suối trên thuyền đều bị hạ độc." Tô Hàn bình tĩnh bổ sung "Nói cách khác nguồn tài nguyên nước sạch chỉ có thể là dùng hàng tồn kho.
Dưới tiền đề như vậy, một khi tụ tập quá nhiều thuộc hạ, tài nguyên nước sạch sẽ không đủ uống."
"Nếu thuộc hạ không đủ nhiều, thực lực không đủ mạnh thì sẽ không có cách nào kiểm soát tất cả mọi người trên du thuyền này."
"Vì vậy dứt khoát lùi một bước, kiểm soát mảnh đất riêng của mình, mặc kệ những người chơi khác tự do hoạt động.
Cuối cùng Tô Hàn tổng kết "Mọi người không quấy rầy lẫn nhau là tốt rồi."
"Dù sao độn hàng trữ hàng đủ cũng không có nghĩa là có thể qua phó bản." Chung Duệ thuận miệng nói tiếp "Đây là phó bản trên biển, nếu như có cuồng phong bão táp thì sao? Vạn nhất có hải tặc tập kích thì sao?"
Thái Thịnh bừng tỉnh hiểu ra "Cho nên phía trên tất nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận."
"Cũng không chắc." Tô Hàn chuyển đề tài "Đầu óc tốt thì nghĩ nhiều.
Những người có đầu óc đơn giản có lẽ chỉ nghĩ đến việc tiêu diệt tất cả mọi người."
"Dù sao trước mắt biết công hội Nguyệt Lạc sẽ không gây rắc rối." Thái Thịnh vui vẻ nói.
"Nhưng công hội không gây rối cũng không có nghĩa những người khác không gây." Chung Duệ âm thầm chỉ một hướng khác, dùng khẩu hình nói "Có người."
"Tôi định trở về phòng, anh thì sao?" Tô Hàn nhìn về phía đồng đội.
"Đi lòng vòng một chút, nhìn tình hình chút." Chung Duệ ung dung trả lời.
Tô Hàn gật đầu "Vậy tách ra hành động." Dứt lời tiêu soái xoay người rời đi.
Chung Duệ phất phất tay, lầm bầm nói "Theo kịp." Sau đó dẫn đầu nhịp bước đi.
Thái Thịnh vẻ mặt đau khổ, không biết cái tình huống này là gì đây? Cái gì được cái gì hiểu chứ? Hắn chỉ muốn yên lặng ngốc trong phòng mà thôi.
Chẳng qua là vệ sĩ đã đi xa, hắn đành cắn răng đuổi theo.
**
9 giờ đúng, âm thanh hệ thống nhắc nhở "Ngày thứ hai của trò chơi."
Ngoại trừ câu này ra thì không nói những cái khác nữa.
Trong kho tùy thân nhiều thêm 3 bình sữa, 1 bánh mì bơ thịt, 1 bánh ngọt chocolate, Tô Hàn nhìn lướt qua sau đó khóa kỹ cửa sổ, bắt đầu ngủ bù.
Ngủ một giấc này thật lâu.
Cho đến hai giờ chiều Tô Hàn mới khoan thai tỉnh dậy.
Tô Hàn mở cửa sổ nhìn thoáng qua boong tàu phát hiện có vài người đang câu cá.
Tuy rằng đám người tụ năm tụ ba tản ra cảnh giác lẫn nhau nhưng không có xảy ra va chạm.
Đại khái qua một đêm, các người chơi ít ỏi còn sót lại rốt cuộc cũng tìm não về.
Nhìn lại nữa thì thấy Chung Duệ, Thái Thịnh cũng ở đó.
Tô Hàn ngáp một cái, chậm rãi lắc lư ra boong tàu.
"Cúc cu cúc cu." Một đám chim bồ câu trên trời bay ngang qua.
Tô Hàn nhất thời tỉnh táo lại, cô móc ná với bi sắt ra, nhắm, bắn.
"Bịch——" Quả bi sắt đập chuẩn xác vào cánh trái của chú chim bồ câu, chim bồ câu thuận thế rơi xuống.
"Vừa hay buổi tối làm canh chim bồ câu." Tô Hàn tính toán.
Chẳng qua là không đợi cô nhặt con mồi lên thì có người nhanh một bước nhảy lên cướp con bồ câu, cũng mừng khấp khởi vui vẻ "Hê số đỏ thật, tự dưng có bánh rớt từ trên trời xuống."
Mặt Tô Hàn lạnh xuống, lạnh giọng nói "Buông con bồ câu xuống, đó là con mồi của tôi."
"Cô á?" Nam tử cường tráng chế nhạo "Sao chứng minh được?"
Tô Hàn không chút sợ sệt, nhìn thẳng vào mắt đối phương "Bồ câu đưa cho anh, anh đền cái mạng lại cho tôi cũng được."
Thanh niên cường tráng "...."
Trăm triệu không nghĩ tới chỉ là một cô bé mà thái độ lại cứng rắn mạnh mẽ như vậy.
Tô Hàn hoà hoãn lại "Tranh thủ bây giờ tôi còn vui dễ nói chuyện hoà giải còn kịp.
Đồ của người khác không nên đụng vào, đây là lẽ thường."
"Cái con mẹ nó chứ lẽ thường." Thanh niên cường tráng cười độc ác, từng bước từng bước ép tới đến gần Tô Hàn.
Tô Hàn không lùi mà tiến tới.
"Đồ ngu!" Thanh niên cường tráng vừa muốn mở miệng nói cái gì đột nhiên trong miệng bị nhét một cái súng lục vào, là cây D.Eagle của Tô Hàn.
Trên trán thanh niên cường tráng nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.
D.Eagle, uy lực vô cùng lớn, mỗi lần tấn công sẽ gây ra 40 điểm sát thương, trị giá 50 điểm.
Đi đôi với nó đạn cũng đắt vô cùng, 1 viên 1 điểm.
Quan trọng hơn là D.Eagle là hàng limited số lượng giới hạn.
Mỗi lần vào thương thành chỉ bán 100 cái.
Bị súng lục nhét vào họng, lỡ như đối phương bóp cò thì tuyệt đối là sát thương gấp bội.
Thanh niên cường tráng tính toán điểm thể lực của mình một chút, cuối cùng bi ai phát hiện chỉ cần hai phát súng là hắn sẽ đi đời.
Chung Duệ nhìn thấy nổi lên xung đột, vừa muốn tới trợ giúp nhưng phát hiện chiến đấu đã kết thúc, đồng đội mình chiếm ưu thế tuyệt đối.
"Còn cần cái gì để chứng minh không?" Tô Hàn nhàn nhã đặt câu hỏi.
"Ông ông ần ông ần (Không cần)." Thanh niên cường tráng liều mạng lắc đầu.
"Bồ câu?" Tô Hàn đưa tay trái ra.
Thanh niên cường tráng đàng hoàng giao con mồi ra.
Tô Hàn hung hăng đạp thanh niên cường tráng một cước, lúc này mới thu súng rời đi.
Thanh niên cường tráng mặt tái xanh cả lên, vẫn là bị chuyện súng nhét vào miệng sợ hãi chi phối.
"Mày bị ngu hả!" Đồng đội nhìn không nổi chạy tới nhắc nhở "Đừng xem người ta là một cô bé rồi cảm thấy dễ bắt nạt! Có thể sống tới bây giờ có người nào dễ chọc không? Vì một con chim bồ câu mà xảy ra va chạm với người ta, ngu chết đi được."
Thanh niên cường tráng thống khổ nhắm mắt.
Hắn phát hiện mình thực sự đã làm chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Tô Hàn xách chim bồ câu từng bước tới gần.
Đi tới sau phát hiện đồng đội đang ngồi thả câu ở biển.
Thái Thịnh dùng ánh mắt hết sức tôn sùng ngửa mặt trông lên lão đại "Chị gái,