Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Trong thư viện có một người nửa sống nửa chết tựa vào kệ sách, khó khăn thở hổn hển.
"Muốn sống không?" Chung Duệ bỗng nhiên xuất hiện như ma.
"Có ý gì?" Thanh niên nghiêng đầu, giọng lãnh đạm.
Hắn cỡ chừng ba mươi tuổi, hình thể gầy nhom, diện mạo hơi thư sinh.
"Tôi cứu anh một mạng, anh làm giúp tôi một chuyện." Chung Duệ nghiêm mặt nói.
Biểu tình thanh niên trở nên cổ quái "Đục nước béo cò?"
Chung Duệ xem thường "Đây là giao dịch công bằng, không phải ép mua ép bán.
Dưới tình huống song phương đồng ý hiệp nghị mới thể thể đạt thành."
Thanh niên đột nhiên cười, hắn thả lỏng nói "Xin lỗi, có lẽ phải để cậu thất vọng rồi.
Vật tư bị cướp, trên người chả còn lại cái gì cả, tôi quyết định từ bỏ thi đấu."
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Nói thì nói như vậy, mặt Chung Duệ đầy hờ hững, không chút do dự xoay người đi đến điểm tiếp theo.
Thanh niên ánh mắt lóe lên, dòng giọng cực nhỏ nói: "Tôi không cần cứu giúp, huống chi là hứa hẹn."
**
Trong phòng đánh cờ, một cô gái trẻ đang dựa vào góc tường nghỉ ngơi, thể lực chỉ còn 23%, vì vậy cô hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt người khác.
"Cần giúp không?" Chung Duệ sau khi vào phòng cờ ngồi xuống cách đó không xa, tỏ vẻ bản thân vô hại.
Cô gái trẻ ôm chặt bản thân, cảnh giác quan sát khách không mời, giọng hơi hung dữ "Không cần, đi ra ngoài!"
"Phải không?" Chung Duệ thờ ơ, hỏi lại lần nữa "Thể lực không còn lại mấy điểm, cách tử vong không xa.
Hiển nhiên thuốc men của cô đã hao hết, bằng không nhất định sẽ kéo điểm thể lực lên ngưỡng an toàn."
"Lần này gặp tôi, tôi không tính làm gì với cô cả, lỡ sau gặp phải những người khác thì sao? Cô có thể đảm bảo mình thuận lợi sống sót sao?"
Không đợi đối phương trả lời, anh lại thờ ơ nói "Tôi chỉ muốn làm giao dịch với cô.
Không muốn thì xem như xong."
Chung Duệ đứng lên muốn rời đi.
Sau lưng bất thình vang lên giọng nói "Nói thử một chút, giao dịch gì?"
Chung Duệ kéo khoé môi "Nội dung giao dịch rất đơn giản, tôi cứu cô một mạng, tương lai cô phải giúp tôi vô điều kiện."
Cô gái trẻ giễu cợt một tiếng, không nhịn được truy hỏi "Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chết trước khi tôi có thể sử dụng được?"
Chung Duệ tính tình ôn hoà "Đầu tư thất bại, dĩ nhiên chỉ có thể tự cho là xui xẻo." Dù sao tiền đặt cược không nhiều, thành công thì niềm vui ngoài ý muốn, thất bại cũng không cần quan tâm.
Cô gái trẻ rơi vào im lặng.
Hồi lâu sau, cô nói "Nội dung giao dịch đổi một chút: Tôi đảm bảo vĩnh viễn sẽ không là kẻ thù của anh, ngoài ra sẽ đưa cho anh một bộ quần áo bảo hộ.
Mà anh giao cho tôi thuốc men tổng cộng đáng giá 300 thể lực, vật phẩm nào cũng được.
Như vậy dù tôi chết trong phó bản anh cũng không quá thua thiệt."
Chung Duệ nhướng mày khá là ngạc nhiên, đây rõ ràng là loại không muốn chịu thiếu nợ ân tình.
Bất giác anh nhớ tới Tô Hàn.
"Cho hai bộ đi." Chung Duệ bắt đầu trả giá.
Cô gái trẻ mí mắt giật giật, không khỏi cao giọng nói: "Đồ phòng ngự loại siêu hiếm! Không có hai cái đâu!! Vừa chống đâm vừa chống đạn, đặc biệt thực dụng!"
"Có những đồ phòng ngự khác sao? Loại hiếm, cho tôi hai món." Chung Duệ lấy lui làm tiến.
Cô gái trẻ suy nghĩ một chút, thử thăm dò nói "Áo lót phòng hộ? Vừa có thể chống đâm vừa có thể chống đạn, nhưng chỉ có thể bảo vệ phần trên."
"Cũng được." Chung Duệ nhanh chóng quyết định, lấy ra nhiều loại thuốc, băng gạc, thuốc chống viêm, thuốc mỡ và bột cầm máu cái gì cũng có.
Cô gái trẻ không dám tin, nhỏ giọng nói "Anh đi cướp tiệm thuốc hả?!"
Chung Duệ nhe răng cười một tiếng "Không phải đi cướp, mà là dùng tiền đập vào quét hàng."
Cô gái trẻ nghẹn họng.
Cô ném ra hai áo lót phòng hộ, sau đó không chờ nổi mà dùng thuốc kéo điểm thể lực lên tới 90%, lúc này mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Vào phó bản hai ngày, rốt cuộc cô cũng cảm giác an toàn trở lại.
Chung Duệ thu áo lót phòng hộ vào kho tùy thân, nhưng vô cùng tò mò "Rõ ràng là có đồ phòng ngự, sao có thể lâm vào tình trạng cận kề cái chết?"
Cô gái trẻ vô cùng bất đắc dĩ, cười tự giễu một cái "Có thể là những người khác thấy con gái lạc đàn dễ bắt nạt? Tối hôm qua tôi bị rất nhiều người tập kích, thuốc men gì đều dùng hết.
Nếu không có đồ phòng ngự có thể đã sớm không chịu nổi rồi."
"Chúc may mắn." Lấy được thu hoạch ngoài ý muốn, Chung Duệ vô cùng hài lòng.
Đến nỗi cam kết Vĩnh viễn sẽ không là kẻ thù của đối phương có tuân thủ hay không thì anh cũng không quá để ý.
Đi tới sòng bạc, phòng chứa đồ tìm một vòng, Chung Duệ nhận ra hai người bệnh nhân bị thương nặng trước đó anh phát hiện ra không có ở đây.
Cũng không biết là được trợ giúp hay là gặp côn đồ, hay lại là chịu không nổi hóa thành ánh sáng trắng.
Chung Duệ không để trong lòng, đi dạo một vòng xong liền quay lại phòng 201.
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.
Mấy con mén reup!!]
Lúc này Tô hàn đang nấu mì trong phòng.
Thái Thịnh phụ trách chặt cái ghế thành cục gỗ, sau đó ném vào trong chậu lửa.
Tô Hàn cho nước khoáng vào nồi đun sôi, sau đó cho thêm túi gia vị và mì vào, nghĩ vậy vẫn chưa đủ, cô thái cá, cắt mực thành nhiều miếng rồi cho vào nấu chung với mì.
Hương vị đậm đà của mì ăn liền hòa quyện với mùi thơm của hải sản, nó gần như kéo ra những con sâu thèm ăn trong bụng ra.
Thái Thịnh nuốt nước miếng, cảm thấy mình đói không chịu nổi, cần gấp nhiều mì với hải sản!
Tô Hàn thì không có ý định dọn cơm mà quay qua xử lý chim bồ câu.
Chỉ chốc sau cô vớt mì trong nồi ra, sau đó đổi nồi mới bắt đầu hầm canh chim bồ câu.
Thái Thịnh quay đầu đi không muốn nhìn nữa—— Nếu nhìn tiếp nữa hắn luôn có cảm giác mình sẽ không nhịn được nữa sẽ ra tay độc ác mất.
Nhưng hiển nhiên giá trị vũ lực của hắn kém hơn lão đại, không nghe lời kết quả tuyệt đối rất thê thảm.
Cho nên hắn chỉ có thể liều mạng kiềm chế.
Nhưng trong tầm mắt không có canh thịt thì mùi thơm vẫn không ngừng bay vào trong mũi.
Thái thịnh đau khổ nhắm mắt, cảm thấy mình đứng đây là đang trải qua thử thách cực kỳ lớn.
Cửa phòng có tiếng gõ, đồng thời tiếng Chung Duệ vang lên "Là tôi đây, mở cửa."
Thái Thịnh hưng phấn hào hứng chạy ra mở cửa.
Trong suy nghĩ của hắn là người đã đông đủ, bước tiếp theo chính là dọn cơm dùng bữa.
Vừa bước vào phòng Chung Duệ đã ngửi thấy mùi thơm khác thường, anh vội vàng đóng cửa lại.
Tô Hàn thuận miệng nói "Tới rồi? Vừa lúc cơm tối xong rồi, ăn chung đi."
Thái Thịnh mừng rõ, chờ không nổi