: Lạm Phát (3)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Có công việc bán thời gian nhưng không đủ nuôi sống gia đình, mất việc, không có thu nhập, dân chúng chỉ có thể cầm những vật dụng có giá trị trong nhà đi đổi lấy đồ ăn, các chợ phiên, chợ đen bắt đầu mọc lên.
Rất nhiều người ở đây đều thất nghiệp, chỉ có một số người vẫn còn giữ được công việc.
không lâu sau Tô Hàn cũng trở thành một phần của đội quân thất nghiệp.
Buổi trưa ngày thứ 7, sau khi các nhân viên ăn cơm xong, bà chủ tuyên bố "Tiệm mì không mở cửa nữa, mọi người tự lo đi".
Không còn chỗ cung cấp đồ ăn miễn phí nữa sao? Tô Hàn có chút thất vọng.
Phải biết rằng sau khi vào game đã 7 ngày, bởi vì ở trong tiệm mì được ăn chùa uống chùa, chẳng những không sử dụng đồ trong kho tuỳ thân mà cô còn tiết kiệm được một chút hàng (sữa + bánh mì đen + xà phòng mua bằng tiền lương).
Ngay cả khi cô thay đổi từ ba bữa ăn thành hai bữa ăn cũng không thể ăn theo ý mình - Mức tiêu hao độ no bụng mỗi ngày khoảng 50, hai bữa mì có thể bù lại.
Cô điều chỉnh giờ ăn một chút, một bữa vào tám giờ sáng và một bữa lúc ba giờ chiều, giải quyết thành công vấn đề tiêu hao hàng ngày.
Bây giờ thất nghiệp rồi, mấy ngày sau lăn lộn sao đây? Tô Hàn không khỏi suy tư.
Đầu bếp không nói gì, lặng lẽ trở về bếp thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy Tô Hàn ngồi yên, bà chủ thở dài buồn bã nói "Xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào khác.
Tiệm mì thật sự không thể mở tiếp được, tôi phải chừa một đường lui cho bản thân."
Tô Hàn khẽ giật mình, sau đó bật cười "Không sao đâu, em có thể hiểu được mà." Thật ra cô rất bất ngờ khi có thể sống ở trong tiệm mì đến ngày thứ 7.
Vẫy tay chào tạm biệt, Tô Hàn cũng không có gì để dọn liền rời đi.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đến chợ đi dạo một chút, biết đâu có người muốn lấy đồ gia truyền ra đổi lấy một món đồ ăn thì sao?
Nhưng mà trên đường đi, chỉ trong mười phút Tô Hàn đã tận mắt chứng kiến ba vụ cướp.
Lần đầu tiên, có một người đàn ông trung niên mặt mày bặm trợn giật cây kẹo mút của một bé gái học mẫu giáo rồi quay lưng bỏ chạy.
Lần thứ hai, một cụ già ngoài bảy mươi tuổi đang đi trên đường bất ngờ bị xô ngã xuống đất, bọn cướp lục tung tất cả túi của cụ ra một xấp tiền rồi phóng đi.
"Điên rồi, điên hết rồi." Tô Hàn phát hiện mình còn đánh giá thấp về độ nguy hiểm ở ngoài này.
Vì vậy lúc đi cô bắt đầu cẩn thận hơn, cố gắng chọn đi đường lớn nhất có thể.
Nhưng ngay cả vậy vẫn có người theo dõi cô.
Tô Hàn lặng lẽ nhìn một nữ hai nam đang vây quanh mình.
Cô nghĩ thầm một cô gái trẻ tuổi như mình đi một mình chắc nhìn quá nổi bật và dễ bắt nạt nên mới bị chặn lại.
Người phụ nữ duy nhất trong số những tên cướp cười toe toét nói "Trên người cô có đồ ăn gì không? Giao ra thì tôi thả cho cô đi."
Tô Hàn âm thầm móc túi, thật sự lấy ra súng cao su cùng bi sắt từ trong kho tuỳ thân.
Nữ cướp vui mừng khôn xiết, tưởng con mồi ngoan ngoãn dâng lên, nhưng ngay giây tiếp theo con mồi đã kéo súng cao su bắn đạn bi sắt.
"Á" một tiếng, một cái lỗ trên lon Coca trên tay của một người bị thủng, nước coca bắt đầu tràn ra.
Ba người trợn mắt há hốc mồm.
Tô Hàn chậm rãi lấy ra một viên sắt khác, để lên xong liền nói "Tôi trước giờ luôn thích đánh vào mặt người khác đó."
Mặt nữ cướp tái xanh, viên bi sắt có thể xuyên qua lon, nếu nó đập vào mặt thì...!
"Đi!" Vừa nói cô ả bỏ chạy đầu tiên.
Mấy người đàn ông chạy theo sau.
Cả ba người họ đều bỏ chạy như điên, thậm chí không dám quay đầu lại.
Tô Hàn buông súng cao su, đem bi sắt đặt trở lại kho hàng tuỳ thân, suy tư "Mình phải nghĩ lấy một cái ba lô thôi, kho tuỳ thân sắp chứa không nổi rồi."
Bi sắt 100 viên một túi, sau khi mở ra chúng được tính theo từng viên chứ không tính bằng túi nữa.
Nói cách khác, nó đang chiếm tận một ô.
"Nếu có ba lô, những viên bi sắt đã mở ra có thể bỏ vào trong túi." Tô Hàn đầy mong đợi tiếp tục đi về phía chợ.
Cũng không biết có phải vừa rồi mấy tên cướp khác nhìn thấy quá trình phòng vệ của Tô Hàn không, cũng biết cô không dễ chọc, dù sao sau đó không còn kẻ ngu nào đến gây chuyện với cô.
Chẳng mấy chốc Tô Hàn đã đến chợ.
Đây là một công viên nhỏ, có nhiều người bày hàng vỉa hè ở khắp mọi nơi.
"Bán nến đây, nến rất hữu ích nha! Đi ngang chớ bỏ qua!"
"Hộp diêm, bật lửa, đá đánh lửa cái gì cũng có hết! Chỉ muốn đổi chút đồ ăn.
Mau đến xem một chút nào!"
"Chăn bông siêu dày, đặc biệt ấm áp! Khách nào quan tâm mau tới mua đi."
"Balo đây! Tuyệt đối bền! Mới mua chưa đến nửa tháng, còn mới 90%!"
Balo? Tô Hàn đi tới chỗ phát ra âm thanh liền nhìn thấy chủ sạp đang lôi kéo mọi người "Chất liệu nylon*, tuyệt đối chống mài mòn, đeo trên vai đặc biệt nhẹ! Có tính đàn hồi tốt, không dễ ẩm mùi dính mồ hôi."
*Nylon được tổng hợp từ dầu mỏ.
Vải dày,có độ bền vật lí cao.
Vải có tác dụng chống thấm rất tốt do được cán màng PU hoặc PVC ở mặt trong.
Các đặc tính khác: chống ẩm, chống mảng bám, bụi bẩn và cháy.
Vị khách kia rõ ràng dao động nhưng vẫn có chút do dự "2 miếng bánh mì đắt quá! Một miếng thôi, một miếng tôi sẽ mua."
Chủ sạp lập tức lo lắng "Đắt chỗ nào cơ? Lúc đầu tôi bỏ ra hơn trăm Bei mua nó đó! Hai miếng bánh mì đáng giá mấy đồng? Cỡ hai mươi?"
"Trước đây không có tính như vậy." Người khách không hề bị lừa, anh ta hợp tình hợp lý nói "Bây giờ là lúc nào rồi? Balo có giá trị hơn nữa thì có thể lấy nó ra đổi bánh mì không? Vàng có giá, lương thực là vô giá!"
Tô Hàn liếc nhìn balo xác thực là còn mới, liền nói "Hai miếng bánh mì đúng không? Tôi mua."
Chủ sạp sửng sốt, sau đó vui mừng khôn xiết "Người biết nhìn hàng nha!"
Người khách kia có chút không vui quay đầu nói "Đột nhiên chen ngang khi người khác đang thảo luận không hay lắm đâu cô gái?"
"Vậy anh trả hai miếng bánh mì đi, tôi không giành." Tô Hàn mở miệng nói mát "Anh mặc cả nhìn có vẻ không thành tâm muốn mua lắm nên tôi mới lên tiếng chứ bộ."
"Đúng đúng! Anh ta liều mạng mặc cả, căn bản là không muốn mua chút nào!" Chủ quầy hàng gật đầu cố gắng phụ hoạ "Cô gái, cô có mua không? Giá không đắt, chỉ cần hai miếng bánh mì là được.
"
Người mua kia cảm thấy không cam lòng, tin rằng mình có thể mua balo với một miếng bánh mì, tự dưng có người nhảy ra phá rối.
Đột nhiên trong