Lạm Phát (5)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tô Hàn lập tức ngồi xuống bên cạnh ông.
Ông Hạ không nhịn được nhìn qua.
Hóa ra việc xin thuê một chiếc cần câu chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không bảo mua, nói thẳng cho thuê là được? Nghĩ đến đây ông thấy hối hận, biết thế cho thuê cho rồi.
"Người trẻ tuổi, câu cá không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu." Ông Hạ cảm thán, nói tất cả những bài học xương máu của mình "Tôi nói cho cô biết, mấy con cá giảo hoạt lắm! Chúng..."
Mới thả cần câu chưa tới một phút, mặt nước nổi lên dậy sóng.
Tô Hàn vội vàng thu lại dây câu, trên lưỡi câu treo một con cá trắm cỏ* lớn.
*Cá trắm cỏ (Ctenopharyngodon idella) là một loài cá thuộc họ cá chép (Cyprinidae), loài duy nhất của chi Ctenopharyngodon.
Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.
Tô Hàn tháo con cá trắm cỏ xuống, ném vào xô sắt ở bên cạnh.
Quay đầu lại, vẻ mặt đặc biệt vô tội "Ông mới nói cái gì ạ? Cháu nghe không rõ."
Hạ lão đầu "...Không có gì, cô tiếp tục đi."
Nói cũng kỳ quái, ông Hạ đặt cần câu bên cạnh, đã ba ngày không thấy con cá nào.
Nhưng sau khi Tô Hàn ngồi xuống, chốc chốc có một con, lại một con nữa, nửa tiếng đã câu được bốn con cá.
Tâm tình ông Hạ có chút phức tạp, có chút cao hứng đi, là rất cao hứng, dù sao thì hôm nay cũng mang về được hai con cá.
Nhưng người này sao có thể làm được như vậy? Rõ ràng là do cái cần câu đó, hay là do vị trí kia ta!
Nhìn một hồi lâu, ông Hạ rốt cuộc không nhịn được nữa, ông thử thương lượng "Cái đó...!chúng ta đổi vị trí có được không?"
Câu được cá đã là tốt rồi, nhưng nếu có thể tự mình câu được thì càng tốt.
"Được ạ." Tô Hàn sảng khoái đổi vị trí.
Sau đó Hạ lão buồn bã phát hiện ra rằng có vô số cá ở vị trí ban đầu của mình, tốc độ cắn mồi còn nhanh hơn trước khi đổi vị trí nữa!
Tô Hàn chủ động hỏi "Có muốn đổi cần câu không ạ?"
Ông Hạ "..."
Cũng muốn đổi, nhưng ngại mở lời.
Nghĩ tới cháu gái vẫn còn đói ở nhà, ông thở dài, đẩy một chiếc cần câu khác qua cho cô "Cô làm luôn đi, tôi không làm phiền nữa."
Nói xong, ông cũng không thèm tiếp tục chiếm vị trí, dứt khoát bước sang một bên bắt đầu chia cá.
Tô Hàn liếc mắt một cái liền phát hiện ông Hạ cũng rất tốt bụng.
Mấy con cá mập béo vẫn ở trong xô của cô, những con gầy hơn đã bị lấy đi.
Gió thổi hiu hiu, Tô Hàn đặt hai chiếc cần câu ở trước mặt, thỉnh thoảng đong đưa thu cần, thích ý vô cùng.
Những người khác thỉnh thoảng có thu hoạch, không biết xấu hổ mà hét lên vì hưng phấn - Người câu được gần mười con ngồi bên cạnh vẻ mặt hờ hững, mi chỉ câu được một con cá thôi, có gì mà kích động?
Mới qua 4 giờ 30 một chút, nghe tin ở đây có người câu được rất nhiều cá, mọi người hay tin đổ xô chạy tới cầu mua lại.
"Tôi muốn một con cá trắm cỏ, đổi bốn gói mì ăn liền được không?"
"Tôi cần canh cá diếc, đổi với anh ba cân gạo, thế nào?"
*1 cân bên Trung bằng 1/2kg bên mình.
"Tôi cũng muốn cá diếc, đổi bằng hai cân đậu hủ thì sao? "
Tô Hàn liếc nhìn thùng sắt, phát hiện trong đó có đúng năm con cá liền nhờ ông Hạ đổi mì gói.
Ông Hạ nhỏ giọng khuyên nhủ "Đừng để ý tới bọn họ.Để tôi nói cho cô biết, đi chợ đen có thể đổi nhiều hơn!"
Tô Hàn cũng thấp giọng nói: "Ông cho rằng mang theo năm sáu con cá có thể trở về sao?"
Ông Hạ im lặng.
Ông có nghe nói có bằng hữu khó khăn lắm mới câu được cá, trên đường về lại bị bọn cướp cướp mất.
Coi như là vân khí không tệ, ít nhất là người không sao, có xui hơn nữa là vô tình bị ngã xuống đất, không thể hoạt động trong một tuần.
Thế đạo bây giờ khó khăn làm sao, lỡ như nằm trên giường một tuần, không phải người nhà sẽ chết đói sao? Nghĩ đến đây ông cũng muốn trao đổi.
Mới vừa rồi hoàn toàn không nhớ nổi điều này, đó là bởi vì ông chưa bao giờ có cái hạnh phúc phiền não ấy, mỗi ngày đều xách một cái thùng rỗng về nhà...!
Tô Hàn tiếp tục câu cá bên cạnh, ông Hạ cùng người nọ nói chuyện rất hòa thuận "Không được không được, hai cân đậu hủ không đủ, phải thêm nhiều hơn."
"Ba cân gạo ít quá, bốn cân thì tôi đổi.
Ở nhà không có bốn cân sao? Ấy, đùa thôi! Chịu ăn cá diếc sao có thể là nhà nghèo được?"
"Có sữa tắm không? Đổi một chút, lấy hai con cá đi!"
Bản thân ông Hạ không thích cùng người khác tranh luận.
Nhưng vừa nghĩ tới có thể làm cho cháu gái nhiều đồ ăn mang về, ông cảm thấy khắp cơ thể mình như có nguồn năng lượng vô tận!
Đến nỗi năm con cá của Tô Hàn đổi được 12 gói mì ăn còn thêm được 4 cục xà phòng.
Sau đó Tô Hàn ngạc nhiên nhận ra rằng những người có gia đình hiện đang làm ăn khá tốt, ít nhất là không đến mức cùng đường.
Nhưng nếu siêu lạm phát tiếp tục, thật khó để nói điều gì sẽ xảy ra sau đó.
Ông Hạ đầu đổi được không ít đồ ăn, vui đến không ngậm mồm được.
Tô Hàn không nhịn được nháy mắt với ông một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Hôm nay vận khí không tệ, câu được 11 con, không bằng để tôi nấu một nồi canh cho mọi người nếm thử một chút nhé?"
Ông Hạ vừa định nói câu cá xong không phải để cô nấu canh đâu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức đổi giọng "Phải đó, phải đó."
"Nhân tiện mang theo một ít gia vị tới."
Một giây tiếp theo, ông lộ ra vẻ mặt đau khổ "Nhưng không có nồi, không có bếp, nấu không được nha."
Có người lập tức giúp đỡ góp ý "Có người vô gia cư lâu ngày ở công viên, hỏi bọn họ cho mượn nồi."
"Không chỉ cái nồi, còn cái bếp nữa!"
Một đám người cấp thấp nghe nói có canh cá để uống, họ không hứng thú câu cá nữa, dứt khoát bận bịu hỗ trợ.
Đến khi canh cá sôi lên, mùi thơm bay xa mười mấy mét.
Những người khác nhất thời không nhịn được bước nhanh tới, sốt ruột la lên "Thơm quá đi, cho tôi uống một miếng với!"
Một đám người vây quanh nồi, thật lâu sau mới có người phúc hậu nhớ tới chính chủ "Hạ lão ơi, mấy người cũng tới ăn một chén đi?"
Người này quay đầu nhìn một cái, lập tức sững sờ -- Ông Hạ và cô bé với chiếc ba lô không biết đã rời đi vào