Có lẽ âm nhạc của điệu nhảy valse làm tâm trí và cơ thể mọi người thư giãn quá mức, giờ phút này không có âm nhạc, không có ánh đèn, toà nhà cổ này ngay lập tức khôi phục lại hình dáng ban đầu, một cơn ớn lạnh từ phía sau đánh lại.
"Vì sao lại vô duyên vô cớ chiếu một đoạn phim ngắn?" Tiểu Thái Muội nghẹn miệng hỏi, cô nàng rõ ràng không tìm được bất cứ manh mối nào về Charles, bởi vậy mới không nhận ra người đàn ông trong đoạn phim ngắn chính là chủ nhân của toà nhà cổ này.
"Mọi người lại đây nhìn xem, đây là manh mối chúng tôi vừa tìm được, về người đàn ông trong phim ngắn vừa mới chiếu kia." Lăng Cửu Vi cảm thấy phim ngắn này khẳng định không phải vô duyên vô cớ chiếu cho bọn họ xem, nếu là có tin tức muốn truyền đạt cho bọn họ, như vậy trao đổi manh mối với nhau một chút, chính là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi mọi người biết một chút về bức ảnh và bức thư tình của Melona, đối với những người trong đoạn phim ngắn cũng biết một chút.
Trừ thầy giáo thể dục đã chết và mỹ nhân băng ở tầng hai ra, sáu người còn lại dứt khoát kết đoàn cùng nhau đi vào hai căn phòng bên tay trái, may mắn là, nơi đó là nhà vệ sinh và phòng bếp, cũng không có manh mối gì.
Nghỉ ngơi một chút, sáu người liền cùng nhau xuất phát lên tầng hai.
"Mọi người nói xem.....!Có phải cứ qua một giờ, đồng hồ liền chiếu một đoạn phim ngắn?" Hạ Tiêu Nhu đi ngang qua cái đồng hồ nặng nề kia, lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua nói.
"Có thể, mỗi giờ nó đều sẽ có động tĩnh....!Nhưng không ai có thể đảm bảo được, động tĩnh kia chỉ là một đoạn phim ngắn vô hại." Chàng trai mũ lưỡi trai liếc mắt nhìn cô ta một cái nói, "Nói không chừng a, cứ qua một giờ nó sẽ phóng ra một con quỷ thì sao?"
".......!Cậu đừng có miệng quạ đen." Tiểu Thái Muội ôm cánh tay ớn lạnh một hồi.
Sáu người nói, đã tới tầng hai.
Tầng hai và tầng một không giống nhau, mặc dù cũng có hai con đường một trái một phải, nhưng hành lang lại quanh có khúc khuỷu, một khi tới chỗ rẽ, liền không nhìn thấy cầu thang nữa, chỉ có thể thấy những bức tường lạnh lẽo.
"Mọi người nói xem, chị gái mặc đồ đen lúc trước.....!Còn sống không?"
Hạ Tiêu Nhu có chút lảm nhảm, cô ta kéo Trâu Tiểu Thiên, theo sát phía sau Lục Kim Thần nói.
"Còn sống, hơn nữa còn để lại tin nhắn cho chúng ta."
Lăng Cửu Vi đi song song với Lục Kim Thần ở đằng trước nói, bọn họ dừng lại, nhìn thấy trên bức tường viết một loạt chữ tiếng Anh, hệ thống phiên dịch lại là: Tôi đem tình yêu của tôi chôn sâu tận đáy lòng, chỉ hy vọng ánh mắt của em dừng trên người tôi một chút, khoảnh khắc đó tôi rất mãn nguyện.
Bên cạnh hàng chữ tiếng Anh này là chữ viết tiếng Trung: Những phòng ở tầng này, một cánh cửa không thể mở ra hai lần, tôi đã mở qua "2-1","2-2".
Dòng chữ tiếng Trung này rõ ràng là do mỹ nhân băng mặc đồ đen để lại, nhưng một cánh cửa không thể mở ra hai lần có nghĩa là gì? Là quy tắc của trò chơi này sao? Lăng Cửu Vi cảm thấy phàm là người nào nhìn thấy dòng chữ này, đều sẽ nhịn không được muốn đoán xem hậu quả của việc mở ra hai lần......!
"Mọi người vừa mới nói cái gì? Một cánh cửa không thể mở ra hai lần sao? 2-1 không thể mở sao?" Chàng trai mũ lưỡi trai lên cuối cùng run rẩy hỏi, bởi vì cậu không nghe rõ manh mối trên tường, thẳng đến khi mở cửa phòng "2-1" ra, mới hốt hoảng cảm thấy vừa mới có người nói không được làm vậy......!
Cả người cậu bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, từ từ quay đầu lại......!Mà khi cậu vừa quay đầu, hai thanh sắt thẳng tắp xuyên qua hai mắt cậu, trực tiếp đâm xuyên qua đầu cậu.
"A———" Tiểu Thái Muội cách cậu tương đối gần bị máu bắn lên mặt, cô nàng phát ra một tiếng thét chói tai, trơ mắt nhìn cậu bị côn sắt kéo đi, mang vào căn phòng kia.
"Bang———" Cánh cửa hung hăng đóng lại, như thể chưa từng được mở ra......!Tám người đồng hành, lập tức chỉ còn lại sáu người.
Hành lang tức khắc có chút im ắng, nếu không phải trên mặt đất, trên tường có vết máu, và mặt Tiểu Thái Muội đỏ tươi, thì nơi này phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì......!
Những người may mắn sống sót đều mang theo nghi vấn: Nếu mỹ nhân băng mặc đồ đen biết quy tắc này, hẳn là cô đã từng trải qua, vậy cô ấy còn sống không?
——— Đáp án đương nhiên là còn sống, nếu đã chết, cô cũng sẽ không để lại tin nhắn trên bức tường cho bọn họ.
Năm người có chút trầm mặc quay qua một góc, vốn tưởng cửa phòng nên là "2-3", nhưng lại ghi "2-4".
Từ vết xe đổ của chàng trai đội mũ lưỡi trai, không có người nào muốn mở cửa này ra, kể cả khi mỹ nhân băng không ghi số phòng trong tin nhắn.
"Nếu không......!Chúng ta lên tầng ba đi? Dù sao chị gái mặc đồ đen kia cũng ở trên tầng này." Tiểu Thái Muội dứt khoát lùi lại hai bước nói.
"Nói đúng nga.....!Không thì, lên tầng ba đi!" Hạ Tiêu Nhu lập tức tán đồng ý kiến của cô nàng, "Lục Kim Thần, cậu cảm thấy như nào?"
"Tôi cảm thấy có thể......!Nếu không, ba người các cậu lên trước đi!" Lục Kim Thần ý muốn Hạ Tiêu Nhu, Trâu Tiểu Thiên và Tiểu Thái Muội lên tầng ba trước, "Tôi cảm thấy để vị tiểu thư kia một người ở tầng hai điều tra, có chút không hay cho lắm......!Bằng không tôi và Cửu Vi hai người ở lại tầng này."
"Nhưng mà......" Hạ Tiêu Nhu có chút do dự, dù sao Lục Kim Thần cũng là chàng trai duy nhất còn sống, tính cả cậu bé Trâu Tiểu Thiên bên cạnh, cô ta vẫn rất sợ hãi.
"Mau mở cửa "2-4" ra!" Ở một góc đột nhiên vang lên giọng nói nôn nóng, chỉ thấy mỹ nhân băng mặc đồ đen kia tay phải cầm kiếm trường, một đường chạy nhanh về phía bên này, như thể phía sau đang có thứ gì đó đuổi theo cô.
Hạ Tiêu Nhu vốn là người gần với "2-4" nhất, nhưng cô ta lại chậm chạp không mở cửa, sợ bản thân sẽ rơi vào kết cục giống chàng trai đội mũ lưỡi trai vừa rồi......!Lăng Cửu Vi đứng gần thứ hai cửa đành phải quyết đoán duỗi tay, vặn nắm cửa.
"Mau vào đi!" Mỹ nhân băng