Dư Tô cùng Ngô Nhã rửa mặt xong liền xuống phòng khách. Số 9 và Số 1 đã có mặt.
Không bao lâu, trừ bỏ Số 5 đã chết, 9 người chơi khác đều tới đủ.
Bữa sáng quản gia chuẩn bị gồm bánh mì cùng sữa bò. 9 người ngồi ở phòng khách, vừa ăn vừa kể lại nhiệm vụ của mình đêm qua.
Số 5 đã chết. Trong nhiệm vụ của hắn đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
Ngô Nhã cùng Số 1, Số 4, Số 8 chơi trò Tứ Giác. Đến lượt thứ 13, quỷ mới xuất hiện. Lúc ấy, toàn bộ phòng chìm vào một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy. Trừ bỏ Ngô Nhã là người mới, 3 người chơi khác giống Dư Tô, cường hóa thị lực hoàn toàn mất tác dụng.
Trong bọn họ nhiều ra thêm 1 người. Người đó vẫn luôn tham dự vào cuộc đối thoại của bọn họ. Nó bắt chước giọng nói của từng người khác nhau, yêu cầu bọn họ phải tìm ra nó.
Ấn theo lời Ngô Nhã, trong quá trình 4 người tìm quỷ đã sinh ra tranh chấp, hoài nghi lẫn nhau, cho nên vẫn tìm không ra con quỷ thật.
Nhưng lúc này, lời kể của 3 người lại khác với lời của Ngô Nhã. Lúc ấy, bọn họ sở dĩ chậm chạp không tìm ra quỷ, không phải bởi vì không tìm thấy, mà là không dám.
Bọn họ sợ đây là bẫy, lỡ như tìm được nó kỳ thật là điều kiện để nó gϊếŧ người thì sao?
Ngô Nhã ngồi bên cạnh nghe những người khác nói, mới nghĩ lại mà sợ, nhỏ giọng tự trách:
“Trời đất, sao tôi ngu như vậy? Không nghĩ tới còn có khả năng này! Nếu lúc ấy tôi thật chỉ ra con quỷ kia……” Nàng không nói tiếp, nhưng sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là nhớ tới Số 5 đã chết.
Dư Tô cầm tay Ngô Nhã an ủi:
“Bây giờ không phải không có chuyện gì sao? Rút kinh nghiệm, nhớ kỹ có khả năng này, về sau cẩn thận hơn là được.”
Dù sao cũng là người mới lần đầu tiên làm nhiệm vụ, đến bây giờ còn chưa làm ra hành động gì không thể vãn hồi đã thực không tồi. Đổi thành nàng, nếu ván thứ nhất liền gặp được loại nhiệm vụ này, chỉ sợ cũng khó có khả năng suy nghĩ theo hướng của người chơi có kinh nghiệm.
Số 2, Số 3 cùng Số 9 cùng chơi Đĩa Tiên.
Số 2 nói, sau khi gọi ra Đĩa Tiên thành công, một nữ quỷ liền lấy tư thế treo ngược xuất hiện ở chính giữa bọn họ.
Lúc ấy, 3 người họ ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ tiến hành nghi thức. Con quỷ kia từ trên trần nhà hạ xuống. Tóc dài xõa tung, chạm vào mu bàn tay đang cùng đặt trên cái đĩa của bọn họ. Máu từ hốc mắt rỗng tuếch của nó không ngừng nhỏ giọt xuống dưới.
Nhưng 3 người họ không thể buông tay, chỉ có thể ở trong tình huống đó tiếp tục trò chơi.
Mỗi khi có một người đặt câu hỏi, con quỷ liền chậm rãi chuyển một vòng, đem gương mặt đáng sợ kia kề sát người hỏi chuyện. Lúc sau, người này sẽ trải qua một trường hợp khủng bố.
Người đầu tiên đặt câu hỏi là Số 9. Vấn đề hắn hỏi tất nhiên cực kỳ đơn giản. Sau khi hỏi xong, đầu của con quỷ kia đột nhiên rớt xuống, nện vào tay hắn. Đồng thời, từ cái cổ bị tách ra của nó, vô số giòi bọ màu đen ghê tởm trào ra, nháy mắt xếp thành một đống lổm ngổm trên mặt bàn.
Nhưng Số 9 vẫn thần sắc nhàn nhã, không hề chịu ảnh hưởng.
Số 2 hỏi xong, liền thấy được một trường hợp kinh dị khác với Số 9.
Trình tự này đã giúp cho người chơi mới Số 3 sau khi đặt câu hỏi tránh thoát một kiếp.
Bởi vì Số 2 đã có chuẩn bị, cho nên ở thời điểm Số 3 bắt đầu hỏi, Số 2 liền dùng một tay khác đè lại tay hắn. Nếu không, Số 3 nhất định sẽ vì nhìn thấy cảnh tượng kinh dị gì mà rút tay về.
Thực rõ ràng, điều kiện kích phát gϊếŧ người của trò Đĩa Tiên chính là: Trong lúc chơi, một người chơi rút tay ra khỏi cái đĩa.
Khi 3 người bọn họ hỏi xong, bắt đầu nghi thức tiễn đi Đĩa Tiên, lại thế nào cũng không thành công —— Bất luận bọn họ niệm bao nhiêu lần câu: “Đĩa Tiên, Đĩa Tiên, thỉnh ngài trở về". Con quỷ treo trên mặt bàn hoàn toàn không có ý rời đi.
Lúc này, bọn họ lâm vào cục diện bế tắc, đang không biết làm sao, Số 5 bị gϊếŧ, con quỷ trước mặt bọn họ liền đột nhiên biến mất. Trò chơi đến đây kết thúc.
Trong quá trình Số 2 miêu tả trò Đĩa Tiên, sắc mặt của Số 3 vô cùng khó coi.
Phải nói, sắc mặt của hắn từ nãy đến giờ đều khó coi. Dưới bọng mắt là một vòng đen. Bánh mì trong tay cũng chỉ cắn một chút, hơn nữa còn nôn khan vài lần.
Đại khái là bị bộ dạng chết thảm của Số 5 dọa sợ. Năng lực thừa nhận còn yếu hơn Ngô Nhã.
Kế tiếp tới Dư Tô thuật lại nhiệm vụ của mình.
Chỉ dư lại Số 10.
Số 10 có vẻ hơi suy sụp tinh thần, thoạt nhìn như cả đêm không ngủ.
Nghi thức hắn phải làm là đứng ở trước gương nhà vệ sinh, đốt nến, đối với chính mình trong gương hỏi 100 lần câu: “Ngươi là ai?”
Mới đầu, hắn vừa hỏi vừa bình tĩnh nhẩm tính số câu trong đầu. Ước chừng đến lần thứ 31, ngọn nến đột nhiên dập tắt.
Bất quá, khác với những người chơi khác, tuy rằng nến tắt, hắn vẫn như cũ có thể mơ hồ thấy rõ hoàn cảnh trong phòng vệ sinh, bao gồm chính mình trong gương.
Hắn lại ở trong bóng đêm tiếp tục lặp lại câu nói kia. Ở lần thứ 41, hắn mơ hồ thấy "mình" ở trong gương quái dị nhoẻn miệng cười.
Vừa chớp mắt một cái, người trong gương lại khôi phục biểu tình cùng hắn giống nhau như đúc, phảng phất như nụ cười kia chỉ là ảo giác.
Nhưng hắn biết khẳng định không phải, cho nên ở một khắc kia, trong lòng đột nhiên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Mỗi một lần lặp lại câu hỏi "Ngươi là ai?", hắn liền bất giác lo lắng, để ý người trong gương khi nào lại xuất hiện hành động quỷ dị lần nữa.
Bởi vì phân tâm, lúc sau đếm số thứ tự bắt đầu rối loạn.
Cuối cùng, chính hắn cũng không biết mình đã hỏi đủ 100 lần hay chưa, lại không dám tùy tiện kết thúc, dứt khoát cắn răng từ bỏ việc đếm số, vẫn không ngừng hỏi.
Không biết đến lần thứ bao nhiêu, ảnh phản chiếu của hắn bỗng nhiên biến mất. Hết thảy mọi thứ trong phòng vệ sinh đều xuất hiện trong gương, chỉ có chính hắn không thấy. Mặc dù đã là người chơi có kinh nghiệm, hắn cũng nhịn không được sợ hãi.
Càng làm hắn sợ hãi chính là —— sau khi tiếp tục hỏi vài lần, người trong gương lại xuất hiện.
Nhưng……có tới 2 người.
Một người đứng trước gương, đang dùng cặp mắt đầy căng thẳng nhìn chằm chằm vào gương, miệng không ngừng khép mở, hỏi “Ngươi là ai?”
Một người đứng trong góc đằng sau...đang dùng cặp mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm phía sau lưng người đứng trước.
Lúc ấy, hắn sợ tới mức da đầu tê dại, sau lưng lạnh lẽo, cũng đích xác sinh ra cảm giác đang bị một người từ phía sau nhìn chằm chằm.
Hắn ra vẻ trấn định, kỳ thật ngữ điệu đã rối loạn, thậm chí phải chống tay trên bồn rửa mặt mới có thể giữ cho bản thân kiên trì đứng tại chỗ, tiếp tục hỏi……
Ngay cả sức lực suy nghĩ biện pháp kết thúc nhiệm vụ này hắn cũng không có. Mà từ trong gương, hắn có thể tinh tường nhìn thấy, "người" đứng đằng sau đang cực kỳ thong thả tới gần hắn. Biểu tình của người đó trở nên càng ngày càng quỷ dị, phảng phất như…vì con mồi sắp tới tay mà hưng phấn.
Bị một "người" giống mình như đúc tra tấn như vậy, hắn cơ hồ sắp chảy nước mắt. Cho đến khi Số 5 chết, giải thoát cho hắn.
Thời điểm Số 10 tự thuật, vẫn nhịn không được sợ hãi ôm cánh tay, quay đầu nhìn phía sau mình mấy lần.
Ngô Nhã thì thầm với Dư Tô:
“Lý Ngũ tỷ, nhiệm vụ của hắn thật đáng sợ!”
Dư Tô gật đầu:
“Đích xác rợn người, hiện tại tôi nghe còn cảm thấy căng thẳng.”
So ra, con quỷ tối hôm qua nàng gặp còn nhẹ nhàng hơn.
Số 1 nói: “Được rồi, hiện tại mọi người đã nói xong nhiệm vụ của mình. Chúng ta thảo luận một chút. Đầu tiên là về những nghi thức triệu hồi buổi tối chúng ta phải chơi. Quỷ được gọi ra nếu muốn gϊếŧ người là có điều kiện, mà điều kiện kích phát cụ thể đều không giống nhau.”
Số 2 tiếp lời: “Quan trọng nhất là, mọi người cần nhớ kỹ, trong quá trình tiến hành cho dù gặp trường hợp kinh dị gì nhất định không được hoảng loạn, chỉ cần bình tĩnh, đừng làm xằng bậy, liền có thể giảm bớt rất nhiều xác suất kích phát điều kiện gϊếŧ người.”
“Nhưng…nhất định phải có 1 người kích phát mới kết thúc được.” Số 10 nói:
“Chẳng lẽ mọi người không nghĩ đến chuyện nên hoàn thành hoặc là thoát thân thế nào sao? Nếu không phải Số 5 bị gϊếŧ, chỉ sợ chúng ta vẫn luôn bị nhốt trong nghi thức triệu hồi, cho đến khi có người tử vong.”
Số 6 bật cười: “Nếu chết không phải Số 5, vậy nhất định là anh. Từ miêu tả, chỉ có trò của anh là nguy hiểm nhất.”
Số 10 nhìn Số 6 một cái:
“Cái này không nhất định, nghi thức của tôi chỉ có mặt ngoài nhìn nguy hiểm. Trò của mấy người mới là một phút lơ đãng liền chết người.”
“Chuyện này có gì hay mà so bì?” Dư Tô nói:
“Hiện tại việc chúng ta nên làm chính là tìm manh mối. Tính như mỗi buổi tối đều phải tiến hành 1 trò thông linh bất đồng, nhưng những nhiệm vụ nhỏ kia sau khi hoàn thành cũng sẽ không đưa chúng ta trở lại hiện thực.”
Ngô Nhã gật đầu:
“Tuy rằng tôi là người mới, nhưng tôi cảm thấy, nếu APP đã đưa chúng ta tới căn biệt thự này, còn cung cấp cho chúng ta một câu chuyện về nó, vậy hẳn là cùng phương thức hoàn thành nhiệm vụ có quan hệ.”
“Kêu quản gia tới hỏi chút xem.” Số 9 nói, liền đứng dậy.
Hắn bước đến đầu cầu thang, ngửa mặt lên lầu hai gọi một tiếng "Quản gia". Quản gia thực mau từ trong phòng đi xuống.
Số 9 hỏi: “Quản gia, Tiền tiên sinh cùng phu nhân sao giờ còn chưa về? Bọn họ có gọi điện báo gì hay không?”
Quản gia gật đầu:
“Có, tiểu thiếu gia ở bệnh viện phát sốt, cần nằm viện theo dõi một đêm. Lão gia cùng phu nhân tối hôm qua ở lại bệnh viện. Sáng nay lão gia gọi điện, nói đại khái tầm 10 giờ trưa sẽ về đến nhà.”
Những người khác nghe vậy, lục tục lấy di động xem giờ —— Hiện đã hơn 10 giờ.
Lúc này, ngoài cổng truyền đến tiếng động cơ xe.
Quản gia lập tức chạy ra cửa, trong miệng nói:
“Nhất định là lão gia đã trở lại!”
Các người chơi đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
Bên ngoài có 2 người, Dư Tô liếc mắt một cái liền nhận ra nam nhân trung niên đi đằng trước chính là người nàng nhìn thấy trong ảnh chụp, chẳng qua tinh thần uể oải, thoạt nhìn gầy gò hơn rất nhiều.
Mà một người khác mặc tây trang, đang cầm dù che mưa cho ông ta, hẳn là tài xế.
Tài xế không tiến vào, chỉ đưa nam chủ nhân đến cửa, liền một mình bung dù rời đi.
Tiền tiên sinh bước vào phòng khách. Quản gia ở bên tai ông ta thấp giọng nói vài câu. Ông ta lập tức bước nhanh tới chỗ 9 người chơi, cười nói:
“Thật không phải, ngày hôm qua trong nhà phát sinh chút chuyện, chậm trễ chư vị đại sư! Tôi là Tiền……”
“Tiền tiên sinh, tối hôm qua ông ở bệnh viện, có gặp được hiện tượng lạ gì không?” Số 4 cắt lời.
Tiền tiên sinh chưa nói hết câu liền phải nuốt trở vào, đối với các người chơi làm tư thế xin mời, ý bảo bọn họ ngồi xuống nói chuyện.
Ông ta thở dài: “Tối hôm qua vì sợ lại xảy ra chuyện gì, chúng tôi không dám đặt phòng bệnh riêng, đành ở chung phòng với 3 bệnh nhân khác, hơn nữa một đêm không ngủ. Nửa đêm trước vẫn bình thường, không xảy ra chuyện gì. Tới sau nửa đêm, Lâm Lâm - chính là phu nhân của tôi - đứng dậy đi vệ sinh, kết quả liền ở trong phòng vệ sinh đột nhiên hét to.
Tôi lo lắng chạy qua, một chân đá văng cửa, thấy cô ấy đang ngã ngồi trên mặt đất, chỉ lên trần nhà nói…cô ấy nhìn thấy Tiểu Trân bấu ở trên trần nhà nhìn chằm chằm mình.”
“Tiểu Trân chính là con gái đã qua đời của tôi, tên gọi Tiền Như Trân.” Tiền tiên sinh mặt mang u sầu nói:
“Đây là tên mẹ Tiểu Trân đặt. Trân trong "trân bảo". Con bé chính là bảo bối trân quý nhất của chúng tôi. Chỉ tiếc...Aiz~!” Ông