“Tiền tiên sinh đã nói...” Số 1 mở miệng:
“Cảnh sát điều tra qua lịch sử truy cập của cô bé, xác nhận không có bất luận điểm kỳ lạ nào. Cho dù khởi động được máy tính cũng vô dụng, hà tất lãng phí thời gian.”
Số 6 liếc Số 1: “Không thử sao biết vô dụng? Cũng đâu phải kêu anh ra tiền mua linh kiện.”
Hắn nói xong liền đứng lên, trao đổi vài câu với quản gia đang chờ bên ngoài.
Quản gia không tự đi mua, mà gọi điện thoại đặt hàng, báo cho mọi người đại khái nửa tiếng sau sẽ có hàng giao tới.
Các người chơi tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng bé gái. Số 2 quét mắt qua các nơi một vòng:
“Mọi người có phát hiện, căn phòng này so với phòng bé trai bên kia kém hơn nhiều hay không? Đồ chơi ít. Trang trí cũng đơn giản.”
Mặc dù diện tích lớn, trang hoàng theo phong cách nữ tính. Toàn bộ phòng thoạt nhìn như phòng ngủ của công chúa. Nhưng trang trí cùng đồ chơi bên này đích xác so với phòng bé trai ít hơn rất nhiều.
Thêm nữa, đồ đạc trong phòng đều hơi cũ.
Số 9 quay đầu, hướng về phía cửa kêu một tiếng "quản gia". Quản gia dè dặt ló đầu vào hỏi:
“Đại sư cần gì sao?”
Số 4 mở miệng: “Vì sao phòng của đại tiểu thư lại ít đồ hơn phòng của tiểu thiếu gia bên kia?”
Quản gia cười đáp:
“Tất nhiên vì tiểu thư không thích, đã 13 tuổi, sao có thể giống trẻ con đòi một đống lớn đồ chơi được?”
Số 4 nhìn những người khác:
“Cách giải thích này hình như không có vấn đề.”
Số 9 nâng tay nhéo ấn đường, hỏi:
“Đại tiểu thư ở nhà có phải không được cưng chiều hay không?”
“Chuyện này……” Quản gia hồi tưởng một lát, lắc đầu:
“Tôi nhìn không ra. Ngày thường lão gia ít khi ở nhà. Đại tiểu thư thì đi học. Nhưng lúc tiểu thư ở nhà, phu nhân đối đãi với tiểu thư rất tốt.”
Thời gian ở nhà không nhiều, được đối đãi tốt, nhưng sau khi chết lại tìm tới cha mẹ mình, mà không phải người nào khác.
Cho nên vấn đề nhất định nằm trên người bọn họ. Chẳng qua quản gia không biết nhiều mà thôi.
Từ trong miệng quản gia khó mà hỏi ra manh mối hữu dụng, các người chơi liền tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.
Gian phòng này ngày hôm qua Dư Tô đã tìm một lần, hiện tại đương nhiên không phát hiện gì khác, thực mau liền đi ra, đến chỗ tiếp theo.
Sau khi tìm thêm 2 phòng nữa, linh kiện máy tính đã được giao tới.
Số 6 biết sửa máy tính, chuyện này liền giao cho hắn làm.
Đổi một con chip không tốn bao nhiêu thời gian. Người chơi khác còn chưa tìm hết một gian phòng. Số 6 đã sửa xong, còn khởi động máy, gọi mọi người đi qua.
9 người cùng vây quanh trước máy tính.
Trên màn hình chính là một ít phần mềm cơ bản. Số 6 nhấp mở phần mềm chat, thấy tài khoản Tiền Như Trân lưu lại, nhưng không cách nào đăng nhập.
Bởi vì cách quá lâu không đăng nhập, chức năng “nhớ mật khẩu” đã mất hiệu lực, muốn vào phải nhập lại mật khẩu.
Bọn họ hỏi quản gia, thử nhập ngày sinh nhật của Tiền Như Trân, tên viết tắt, v.v..., nhưng tất cả đều báo sai mật khẩu.
Dư Tô ngẫm nghĩ, đề nghị:
“Đăng ký một tài khoản khác, vào tìm thử xem có thể thấy tài khoản của cô bé hay không?”
Vẫn có nhiều người để chế độ công khai tài khoản xã hội với tất cả người dùng.
Số 6 liền ấn theo lời nàng nói làm, lúc tìm kiếm tài khoản "Tiền Như Trân", đầu tiên nhìn thấy chính là hình đại diện cùng nick name của cô bé.
Nick name là “Như Trân Tựa Bảo”. Nhìn đến cái tên này, trong nháy mắt, Dư Tô liền nhớ tới câu Tiền tiên sinh nói —— Đây là tên mẹ cô bé đặt, "Trân" trong trân bảo, ý là xem cô bé như bảo bối trân quý nhất.
Cho nên, cô bé dùng nick name này, là vì nguyên nhân trên sao?
Số 4 chỉ vào hình đại diện:
“Tấm hình này là hình chụp chung, nhanh phóng to lên xem.”
Nhấp mở phần tư liệu, lại nhấp vào hình đại diện, một tấm ảnh khổ vuông nhanh chóng được phóng to trên màn hình.
Mà các người chơi vừa nhìn đến tấm hình này, đều sửng sốt ——
Tiền Như Trân đang ở cùng một người. Trong ảnh, cô bé thoạt nhìn so với hiện tại nhỏ hơn một chút, hai tay vòng từ phía sau ôm lấy cổ một nữ nhân, đầu sát bên đầu. Nữ nhân kia ngồi trên ghế, tươi cười phi thường xán lạn.
Tuy nhiên, nữ nhân này không phải người trong bức ảnh cưới treo ở phòng ngủ chính.
Không chỉ tuổi tác lớn hơn, mà khí chất còn không được như nữ chủ nhân trong ảnh cưới, bộ dạng cũng không xinh đẹp. Thậm chí quần áo trang điểm, tất cả đều thực bình thường.
Nhưng bối cảnh của bức ảnh…lại ở tại phòng khách của biệt thự.
“Tấm ảnh này……” Số 4 quay đầu, hướng ra ngoài cửa kêu to:
“Quản gia, mau vào đây!”
Quản gia ló đầu vào, căng thẳng hỏi:
“Chuyện...chuyện gì?”
“Tiến vào, ban ngày ban mặt, sợ cái rắm!” Giọng nói Số 4 ẩn chứa phẫn nộ, chỉ vào máy tính, trừng mắt nhìn quản gia hỏi:
“Nữ nhân trong ảnh là ai? Nhìn dáng vẻ, bà ấy mới là mẹ của Tiền Như Trân. Chuyện quan trọng như vậy vì sao không nói cho chúng tôi biết?!”
Quản gia ở cửa ngẩn ngơ, quên cả sợ, chạy nhanh vào nhìn ảnh chụp trên màn hình, so với các người chơi còn kinh ngạc hơn:
“Đây...là ai? Tôi trước nay chưa từng thấy qua!”
“Chưa từng thấy qua?” Số 1 hỏi:
“Tính như trước nay chưa thấy qua, chẳng lẽ ông không biết, mẹ ruột của Tiền Như Trân không phải vị phu nhân hiện tại sao?”
Quản gia lắc đầu:
“Tôi thật không biết...Có lẽ không phải đâu, chắc là thân thích nào đó?”
“Ông cảm thấy cô bé sẽ dùng tấm ảnh chụp chung với một "thân thích nào đó" đặt làm hình đại diện?” Số 6 hỏi.
"..." Quản gia nhất thời nghẹn lời:
“Tôi đây lập tức gọi điện thoại cho lão gia xác nhận!”
“Gọi đi, để chúng tôi tự hỏi.” Số 9 nói.
Quản gia gật đầu, lấy ra di động, gọi vào số của nam chủ nhân, sau đó đưa điện thoại cho Số 3 đứng cách gần nhất.
Số 3 nhìn những người khác một vòng, chuyển cho Số 9.
Số 9 câu lên khóe miệng, tiếp nhận di động, mở loa ngoài.
Điện thoại đã chuyển thông. Thanh âm của Tiền tiên sinh từ đầu bên kia truyền tới, Số 9 mở miệng liền hỏi:
“Tiền tiên sinh, con gái lớn của ông là do vợ trước sinh đúng không?”
Tiền tiên sinh “A!” một tiếng, đáp:
“...Đúng vậy, đại sư làm sao mà biết?”
“Ông còn không biết xấu hổ hỏi chúng tôi làm sao mà biết?” Số 6 hừ lạnh, nhìn chằm chằm di động lạnh lùng nói:
“Ông mời chúng tôi tới trừ tà, lại giấu chúng tôi chuyện quan trọng như vậy?”
Dư Tô không chút nghi ngờ, nếu người còn ở nơi này, Số 6 rất có khả năng vung qua một đấm.
Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó lại truyền đến thanh âm:
“Chuyện này cùng chuyện ma quỷ trong biệt thự có quan hệ gì sao? Tôi cho rằng nó cũng không quan trọng……”
“Không quan trọng? Không quan trọng ông giấu gắt gao thế làm gì?” Số 4 tiến lên quát.
“Thật sự xin lỗi……Kỳ thật không phải tôi cố ý giấu các vị.” Tiền tiên sinh nói:
“Mẹ ruột của Tiểu Trân năm ngoái đã qua đời. Để tránh làm Tiểu Trân đau buồn, tôi liền dặn tất cả mọi người trong biệt thự không được nhắc đến mẹ Tiểu Trân nữa. Nhưng lúc đó người hầu đều đã quen trong nhà có một nữ chủ nhân, luôn lỡ miệng nhắc tới. Cho nên tôi liền đổi tất cả người hầu, thu hồi toàn bộ đồ vật mẹ Tiểu Trân để lại, đưa tới một căn nhà khác. Dần dà, ngay cả tôi cũng thường xuyên không nhớ tới việc này, cho nên mới……”
Số 9 cắt lời: “Chuyện này không quan trọng. Hiện tại mong ông đúng sự thật nói cho chúng tôi biết. Tiền phu nhân bây giờ có phải là tiểu tam thượng vị không?”
Đầu bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc thật lâu.
Ở thời điểm các người chơi nhịn không được muốn lên tiếng thúc giục, bên kia truyền đến thanh âm phẫn nộ của Tiền tiên sinh:
“Các vị, tôi thỉnh các vị tới là để trừ tà. Có một số việc, các vị không cần phải biết. Tôi chỉ hỏi duy nhất một câu, con ma này các vị rốt cuộc đuổi được hay không? Nếu không được, tôi lại mời người khác.
Giữa tôi và các vị là quan hệ chủ thuê và người được thuê. Tôi có đối đãi tốt với các vị, là bởi vì tôn kính ngành nghề của các vị, chứ không phải vì tôi mềm yếu dễ khi dễ. Người bỏ tiền chính là tôi. Các vị tới làm việc lấy thù lao. Chúng ta không ai nợ ai, cũng không ai cầu ai. Hiện tại các vị bày ra thái độ như vậy. Xin thứ lỗi, tôi không thể tiếp tục chịu đựng!”
Số 9 nhếch lên khóe môi:
“Xem ra, đúng thật là tiểu tam thượng vị.”
“Đừng có nhục nhã Lâm Lâm!” Tiền tiên sinh đột nhiên rống lớn một câu.
Từ trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng hít thở nặng nề. Một lát sau, ông ta dần bình tĩnh xuống. Tuy nhiên, trong giọng nói vẫn hàm chứa tức giận:
“Không thể trách Lâm Lâm, muốn trách thì trách mẹ của Tiểu Trân không thể sinh nở, không biết trang điểm sửa soạn. Ngày thường tôi phải xã giao nhiều, khó tránh khỏi cần dẫn theo phu nhân cùng nhau tham gia. Các vị không biết đâu, hễ mang mẹ Tiểu Trân ra ngoài, tôi liền bị bao nhiêu người trong tối ngoài sáng cười nhạo!
Lâm Lâm thì khác, trẻ trung xinh đẹp, hào phóng khéo léo, ôn nhu lương thiện……”
“Đừng khen nữa! Chậc, lương thiện?” Số 4 cắt lời:
“Hèn gì các người bị ma quỷ quấn lấy, xứng đáng!”
Khó trách chuyện Tiền Như Trân không phải con ruột của Tiền phu nhân hiện tại ngay cả quản gia cũng không biết, bởi vì đây là chuyện gièm pha không thể nhắc tới.
Nɠɵạı ŧìиɦ, tiểu tam thượng vị, nói ra ngoài đích xác khó nghe.
Dư Tô hỏi:
“Khi nãy ông nói vợ trước không thể sinh nở là sao? Còn nữa, bà ấy rốt cuộc chết thế nào? Hai người đã ly hôn chưa? Tiểu tam lại là khi nào gả cho ông?”
Vợ trước mới qua đời năm ngoái, mà con trai của tiểu tam bây giờ đã 2 tuổi.
“Các người thật quá đáng!” Tiền tiên sinh không trả lời Dư Tô, bừng bừng lửa giận quát:
“Quản gia, quản gia!”
Quản gia chạy nhanh tiến lên:
“Lão gia.”
Tiền tiên sinh giận dữ hét:
“Đuổi bọn họ ra ngoài, không cần bọn họ trừ tà nữa! Đại sư cái gì, một đám phóng viên nhiều chuyện thì có!”
Quản gia không thể cãi lời liếc mắt nhìn mọi người, duỗi tay muốn lấy lại di động trong tay Số 9:
“Chư vị đại sư, thật xin lỗi, chỉ sợ các vị cần phải……”
“Nếu chúng tôi rời đi, tối nay hai vị chủ nhân hẳn phải chết một người.” Số 9 chậm rì đưa điện thoại di động đến bên môi, đối với đầu bên kia cười khẽ một tiếng:
“Tiền tiên sinh, đuổi đi hết những người tinh thông về ma quỷ, chỉ sợ không phải lựa chọn đúng đắn đâu.”
Cách di động, Dư Tô còn nghe được tiếng nghiến răng của Tiền tiên sinh:
“Các người đang uy hiếp tôi?”
“Không phải uy hiếp,” Số 9 chỉnh lại: “Là nhắc nhở.”
Dư Tô tiếp lời:
“Tiền tiên sinh, sở dĩ chúng tôi muốn hiểu biết tình huống là để đúng bệnh hốt thuốc. Nếu ông không chịu phối hợp, oán khí của con ma này vĩnh viễn vô pháp tiêu trừ, ngược lại theo thời gian trôi qua càng ngày càng nặng. Không bao lâu, nó sẽ chân chính trưởng thành. Đến lúc đó, thần tiên cũng không cứu được các người.
Ông vẫn muốn giải quyết chuyện này, thì nên nói ra hết thảy mọi sự tình từ đầu tới cuối cho chúng tôi biết. Đây là chuyện nhà của các người, chúng tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói hươu nói vượn.”
“Làm gì nói giống chúng ta cầu xin muốn giúp hắn vậy.” Số 6 lạnh giọng:
“Thôi, chúng ta tốt nhất nên chạy nhanh đi, dù sao người ta đã mở miệng đuổi. Chờ đến khi bọn họ chết sạch, chúng ta quay lại nhận cầu siêu cũng không muộn.”
Kẻ đánh người xoa, đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài phút, rốt cuộc có phản ứng:
“Được rồi, tôi sẽ nói cho các người. Nhưng các người cần thiết bảo đảm, mặc kệ thế nào, đều phải đuổi đi con ma này cho tôi!”
“Ok, chúng tôi đương nhiên có thể bảo đảm.” Dư Tô lập tức trả lời.
Dù sao chờ xong nhiệm vụ, bọn họ liền đi, chẳng lẽ NPC còn có thể đi tìm bọn họ?
Tiền tiên sinh tựa hồ đang sắp xếp lại câu từ, nửa phút sau mới mở miệng.
Ông ta trước kia xuất thân không tốt lắm, sinh ra ở gia đình làm nông. Lên đại học, điều kiện sinh hoạt mới cải thiện một chút, nhưng cũng chỉ tiến lên được gia đình công nhân lao động bình thường.
Cho đến khi kết hôn với vợ trước, hai người bắt đầu thương lượng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp. Vốn liếng lấy từ tiền của vợ trước —— Cha mẹ vợ ông ta đều chết trong một trận tai nạn xe cộ, để lại tiền bồi thường cùng đất đai nhà cửa, vợ trước dùng tất cả cho ông ta lập nghiệp.
Ông ta cũng coi như có bản lĩnh, ngắn ngủi mấy năm liền gầy