La Hổ lập tức biến sắc, hai con mắt trừng lớn như chuông đồng, lạnh giọng quát:
“Cô làm thế nào biết tôi có bao nhiêu lá bài?!”
Nụ cười trên mặt Phương Mẫn càng rộng, thập phần thản nhiên nói:
“Đương nhiên là nhìn thấy. Anh chỉ nhận 1 công việc cấp ba, trong lúc làm việc còn bị thương. Tuy rằng đã tận lực tránh những nơi đông người mà trở về, nhưng bộ dạng máu me đầy người của anh, cả tôi và Ngải Tiếu đều thấy.”
La Hổ phát ra một tiếng hừ nhỏ. Dư Tô liếc mắt qua, thấy hai tay rũ tại bên người của hắn đã siết thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi gân xanh, giống như sắp sửa muốn động thủ đánh người.
Cơn phẫn nộ này không chỉ vì Phương Mẫn tự tiện công bố số lượng lá bài của hắn, càng vì Phương Mẫn nói cho tất cả các người chơi hắn bị thương. Hơn nữa thương thế còn không nhẹ.
Tại nơi này, dưới quy tắc trò chơi này, bị thương không nhẹ đồng nghĩa với việc La Hổ là đối tượng dễ dàng đối phó nhất. Đến 7 giờ sáng ngày mai, nếu có người nổi lên ý định muốn cướp đoạt lá bài, người đầu tiên bị nhắm vào chính là hắn!
“Hiện tôi có 4 lá bài.” Phương Mẫn nhìn về phía những người khác:
“Ngải Tiếu cũng có 4 lá. La Hổ có 3 lá. Dư lại 4 người…có phải cũng nên nói ra hay không?”
Mã Vũ lên tiếng:
“Tôi chỉ có 2 lá bài, làm 2 công việc bậc một.”
Tiếp theo là Lâm Khôn:
“Tôi có 3 lá, từ 1 công việc bậc hai và 1 công việc bậc một.”
Đối với lời nói của bọn họ, Dư Tô hoàn toàn không tin. Tính như bọn họ không có 7 - 8 lá, nhưng thế nào cũng phải ít nhất 4 lá trở lên.
Rốt cuộc đâu phải người chơi mới, năng lực sao có thể yếu như vậy?
Bao gồm Phương Mẫn và Ngải Tiếu, số lượng lá bài bọn họ khai báo hơn 50% là giả.
Phong Đình liếc mắt nhìn Dư Tô, mở miệng báo ra một con số:
“5 lá.”
Dư Tô: “Tôi có 4 lá, làm 2 công việc cấp hai, nhưng ở lần thứ hai cổ bị thương, liền không làm tiếp nữa.”
Phương Mẫn cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt qua trên mặt mỗi người, ngay sau đó chậm rãi nói:
“Mới nãy sau khi ăn cơm xong, tôi và Ngải Tiếu đã đi thống kê một chút. Dựa theo màu sắc chữ trên đỉnh đầu NPC, ít nhất có 30 công việc trở lên đã được tiếp nhận. Nhưng số lượng này so với con số mọi người báo, hình như có hơi không khớp?”
Lâm Khôn cười hỏi:
“Thế nào, không cho người khác để dành việc ngày mai làm sao? Tôi còn 1 công việc cấp ba chưa đi làm. Xin hỏi có vấn đề gì không? Cảnh sát hình sự tiểu thư?”
Hai nắm tay của La Hổ càng siết gắt gao, từ kẽ răng rít ra một câu:
“Mẹ nó đừng dong dài nữa! Còn gì muốn nói nhanh nói xong đi!”
Phương Mẫn nhìn hắn:
“Vẫn là vấn đề cũ. Công việc cấp 5 kia có ai muốn tiếp nhận không?”
Lâm Khôn cong lên khóe môi:
“Cô lợi hại như vậy, không bằng cô làm đi?”
“Tôi?” Phương Mẫn bật cười:
“Nếu ngày mai số lượng lá bài không đủ, đương nhiên tôi sẽ đi. Nhưng vẫn cần cùng người khác hợp tác mới được, không ai muốn làm nữa sao?”
Dư Tô thấy thần sắc La Hổ hơi buông lỏng xuống. Nàng biết, hắn đang do dự.
Cho dù hiện tại có người báo ra số lượng lá bài ngang bằng với hắn, thậm chí Mã Vũ chỉ báo 2 lá. Nhưng trong lòng La Hổ nhất định rõ ràng đây đều là con số giả.
Số lá bài còn sót lại không nhiều lắm. Trừ bỏ công việc cấp 5 kia, các công việc còn lại ngoài La Hổ cũng sẽ có người chơi đi làm. Tính như ngày mai sau khi tiếp nhận mỗi một công việc, La Hổ đều dốc hết toàn lực hoàn thành một cách nhanh nhất, cũng rất khó đuổi kịp người khác.
Cho nên…hắn đang suy xét, nên nhận công việc cấp 5, hay là chờ các lá bài tới tay người chơi liền đi cướp.
Dư Tô chưa từng suy xét tới việc sẽ đi làm công việc cấp 5 kia. Số lượng lá bài của nàng và Phong Đình hiện tại đều không thấp, đủ đảm bảo cho bọn họ không phải người có nguy cơ tử vong cao nhất, ngày mai lại làm thêm một vài công việc đơn giản là được.
Kết quả, vấn đề này lại một lần nữa kết thúc trong sự trầm mặc và do dự của các người chơi.
Cuối cùng, Phương Mẫn đề nghị từng người nói kỹ càng tỉ mỉ quá trình làm việc của mình.
Phương Mẫn vừa dứt lời. Phong Đình liền ngáp một cái, nghiêng đầu hỏi Dư Tô:
“Buồn ngủ quá, chúng ta đi trước không?”
Dư Tô còn chưa trả lời. Mã Vũ liền xoay người rời khỏi.
La Hổ cười nhạo Phương Mẫn một tiếng, cũng nhanh chóng bỏ đi.
Dư Tô liếc mắt nhìn Phương Mẫn, sau đó theo Phong Đình trở về.
Bọn họ đi rất chậm, thuận tiện nhìn xem các người chơi khác ở nơi nào. Chờ đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ trên đường, Phong Đình mới nhỏ giọng nói:
“Cô thấy Phương Mẫn thế nào?”
Dư Tô quay đầu nhìn xung quanh, đè thấp thanh âm trả lời:
“Có một loại người luôn thích giả ngu giả ngơ, làm bộ không có đầu óc, sắm vai nhân vật thích chọc cho người ta ghét. Trên thực tế, tâm tư càng sâu hơn so với bất cứ ai. Nếu bị biểu hiện bên ngoài của họ che mắt, rất có khả năng còn chưa rõ là chuyện gì, dưới tình huống thế nào, liền mơ màng mất mạng.”
Phong Đình nhướng mày:
“Sao cô biết không phải Phương Mẫn vốn dĩ chính là ngu ngơ?”
Dư Tô nghiêm mặt đáp:
“Rất đơn giản, bởi vì tôi thông minh.”
Phong Đình: “À.”
“Trả lời có lệ như vậy là ý gì?”
Phong Đình cười tít mắt:
“Là tán đồng. Cô thực thông minh.”
Nàng tin mới là lạ. Lão nam nhân này đầu óc hư thật sự!
Dư Tô trừng hắn một cái, bước nhanh đến cổng nhà thím Lý.
“Đoán xem đêm nay sẽ có người ra ngoài tiếp nhận công việc hay không?” Phong Đình nhấc cặp chân dài, vui vẻ thoải mái đi tới, mấy bước đã đuổi kịp nàng.
Dư Tô suy nghĩ một chút, lắc đầu:
“Cảm giác buổi tối đi làm việc rất nguy hiểm, phỏng chừng không ai làm vậy. Trừ phi là La Hổ, hắn rất có khả năng vì sốt ruột mà muốn tranh thủ đi sớm, tiếp nhận các công việc 1 lá bài đơn giản.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng đẩy ra cổng tre vào sân, về tới trong phòng.
Bây giờ là 9 giờ 30", phòng hai vợ chồng thím Lý đã tắt đèn, còn loáng thoáng truyền ra tiếng ngáy.
Hai người đơn giản rửa mặt một chút, liền đi ngủ.
Dư Tô ngủ cực kỳ an ổn, bởi vì nàng biết số lượng lá bài của hai người đủ nhiều, trong lòng không chút nào lo lắng.
Nhưng nửa đêm mơ mơ màng màng mở mắt ra muốn đi vệ sinh, Dư Tô lại không hề chuẩn bị tâm lý mà bị dọa chết khiếp ——
Xung quanh mép giường mà bọn họ nằm, có rậm rạp các bóng đen đang đứng, cao thấp béo gầy khác nhau!
Vừa nhìn thấy tình hình này, Dư Tô lập tức nhắm tịt hai mắt, dưới nhịp tim đập gia tốc, chậm rãi he hé mắt ra, lấy tầm nhìn mơ hồ liếc về phía mép giường.
Lúc này đây, mới xem như thấy rõ một chút.
Quanh mép giường, tổng cộng có 8 bóng người.
Bọn họ lặng yên không một tiếng động mà đứng nơi đó, đem cái giường vốn dĩ đã không quá lớn vây chặt như nêm cối, giống như coi hai người trên giường như khỉ trong vườn bách thú vây xem.
Dư Tô chỉ có khả năng nhìn đến một vài bóng đen, căn bản nhìn không tới mặt mũi bọn họ, nhưng nàng có thể cảm giác được tầm mắt bọn họ trước sau đều ở trên người nàng cùng Phong Đình!
Điểm này khiến nàng chỉ có thể cứng đờ duy trì một tư thế nằm, thậm chí lặng lẽ duỗi tay đánh thức Phong Đình cũng không dám.
Dư Tô lại nhắm chặt mắt, trong lòng thầm nghĩ, nơi nào tới nhiều ma quỷ như vậy? Chúng nó đứng ở mép giường làm gì? Muốn gϊếŧ bọn họ sao? Lý do gì còn chưa hành động?
Hơn nữa, nàng và Phong Đình hẳn không hề kích phát cơ chế tử vong nào, đám quỷ này sao lại xuất hiện?
Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy Phong Đình nằm bên cạnh nhẹ nhàng trở mình.
Hắn ngủ phía ngoài giường, cách những bóng đen đó rất gần.
Trong lòng Dư Tô hơi kinh hãi, lo lắng động tĩnh hắn phát ra sẽ kích động bọn chúng, liền lặng lẽ mở to đôi mắt, đột nhiên cảm giác có một cánh tay đáp tới trên người mình.
Cách một tầng chăn, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.
Dư Tô nhắm mắt lại, không động đậy.
Những bóng đen kia tựa hồ không có ý định công kích bọn họ. Nàng nhắm mắt đợi trong chốc lát, cũng không biết qua bao lâu, liền chậm rãi ngủ thiếp đi.
Đến khi trời sáng, giường gỗ phát ra một tiếng động rất nhỏ, đánh thức nàng.
Dư Tô mở mắt, thấy Phong Đình đang ngồi ở mép giường mang giày. Những bóng đen đứng quanh giường tối qua đã sớm biến mất.
Dư Tô ngồi dậy, hỏi Phong Đình:
“Tối hôm qua anh thấy được không?”
Phong Đình không quay đầu lại, chỉ "ừ" một tiếng:
“Hẳn là có liên quan đến các công việc để thu thập lá bài mà chúng ta đã hoàn thành. 8 con quỷ đứng quanh mép giường. Công việc chúng ta tiếp nhận ngày hôm qua cũng vừa vặn là 8.”
Dư Tô tối hôm qua không nghĩ tới điểm này, hiện tại nghe hắn nói vậy, hơi nhẩm tính một chút, quả nhiên như thế.
Nàng hoàn thành 1 công việc cấp ba, 1 công việc cấp hai, và 2 công việc cấp một. Tổng cộng là 4.
Phong Đình làm 2 công việc cấp ba, 2 công việc cấp hai. Tổng cộng cũng là 4.
“Hẳn không có gì nguy hiểm.” Phong Đình đứng lên, xoay người nhìn về phía nàng:
“Chúng nó thích nhìn cứ để cho nhìn.”
“……” Ngủ có gì đẹp mà nhìn?
Hiện tại mới hơn 6 giờ, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng. Hai người chuẩn bị một chút, liền trực tiếp ra ngoài.
Công việc có thể tiếp nhận không còn nhiều. Tuy rằng bọn họ không cần sốt ruột, nhưng cũng phải làm ra vẻ một chút.
Bọn họ vừa mới ra ngoài, liền thấy NPC có 5 lá bài trên đỉnh đầu nghênh diện đi tới. Dòng chữ như cũ là màu xanh lục —— Vẫn không ai tiếp nhận công việc này.
Hai người liếc nhau, đi ngang qua NPC kia.
Không được bao lâu, bọn họ lại bắt gặp Mã Vũ - người tự khai báo mình chỉ có 2 lá bài.
Hắn đang tiếp nhận 1 công việc cấp ba, nhìn thấy bọn họ cũng không cùng hai người xã giao, mà ngay lập tức rời đi.
Bất quá, lúc này Dư Tô kinh ngạc phát hiện, dòng chữ trên đỉnh đầu của NPC mà Mã Vũ vừa tiếp nhận công việc…vẫn là màu xanh lục!
Nàng chỉ cho Phong Đình. Hắn gật đầu, trầm giọng nói:
“Xem ra quy tắc chơi hôm nay đã thay đổi. Tất cả mọi người đều có thể trùng lặp tiếp nhận một công việc.”
Bất quá, ắt hẳn vẫn chỉ có một người có thể hoàn thành nó.
Cho nên, hôm nay các người chơi không chỉ cần đi thu thập các lá bài còn lại, đồng thời còn phải cạnh tranh xem ai sẽ hoàn thành nhanh hơn.
“Chúng ta đi tiếp nhận các công việc bậc 1, làm ra vẻ một chút là được.” Dư Tô nói.
Phong Đình: “Cứ tiến lên trước, chắc là có thể tìm được.”
Ngày hôm qua các người chơi đều nói dối về số lượng lá bài của mình. Trên thực tế, số lượng lá bài đã được thu thập là nhiều hơn, cho nên công việc còn dư lại chưa ai tiếp nhận rất ít. NPC đi trên đường tự nhiên cũng không nhiều.
Hai người đi tầm 10 phút, mới ở bờ ruộng phía trước nhìn thấy một NPC trên đỉnh đầu có 1 lá bài.
Bọn họ thử cùng tiếp nhận công việc này, Dư Tô trước, Phong Đình sau. Kết quả hai người quả nhiên đều tiếp được.
Phong Đình cùng Dư Tô đi tới địa điểm ủy thác. Dư Tô một mình hoàn thành công việc. Sau khi nàng nghe tiếng chuông báo [Hoàn thành], Phong Đình đồng thời nghe được nhắc nhở [Thu thập đã mất hiệu lực].
Xem ra hôm nay…thật đúng là phải cạnh tranh.
Lúc sau, Phong Đình thậm chí 1 công việc bậc một cũng không tìm được —— Thời điểm hai người tìm khắp các nơi, thật vất vả nhìn thấy 1 công việc bậc một, Phong Đình mới vừa tiếp nhận, chưa kịp tạm biệt NPC, liền nghe chuông báo nhắc nhở [Thu thập đã mất hiệu lực].
Hai người dứt khoát từ bỏ, còn không bằng trở về giúp thím Lý làm việc nhà.
Nhưng lúc bọn họ chỉ còn cách nhà thím Lý không bao xa, liền thấy Lâm Khôn lảo đảo từ hướng cổng thôn chạy tới, hơn nữa thiếu mất một cánh tay trái.
Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi. Tay phải gắt gao chộp lấy phần bị đứt lìa bên cánh tay. Máu tươi không ngừng theo khe hở giữa các ngón tay chảy xuống.
Nửa người hắn đều bị máu nhuộm đỏ, thoạt nhìn như sắp ngất xỉu.
Dư Tô cùng Phong Đình nhanh chân chạy lên. Phong Đình đỡ lấy Lâm Khôn, Dư Tô mau chóng rút ra dao găm, cắt áo Lâm Khôn, dùng sức quấn quanh vài vòng trên vết thương của hắn.
Cánh tay Lâm Khôn bị đứt lìa từ khớp cùi chỏ. Miệng vết thương cũng không gọn gàng. Thoạt nhìn như…bị chém liên tục vào cùng một chỗ cho đến khi chém đứt.
Hai người không lập tức dò hỏi nguyên nhân, cõng người khẩn cấp chạy tới trạm y tế trong thôn.
Trạm y tế có hơi xa. Thời điểm đưa người đến, lưng áo Phong Đình đã bị máu thấm đỏ một mảng lớn, mà Lâm Khôn nửa đường liền hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ, y tá trong trạm y tế hoàn toàn không dò hỏi nguyên nhân