Người đầu tiên khai báo số lượng lá bài là Phương Mẫn - 10 lá.
Tiếp theo, Ngải Tiếu lên tiếng:
“Tôi 11 lá.”
Mã Vũ hỏi: “Lâm Khôn đâu?”
Phương Mẫn chỉ cười, không trả lời.
Dư Tô: “Tôi có 9 lá. Lâm Khôn đang ở trạm y tế.”
“10.” Phong Đình mở miệng.
Lúc này, Mã Vũ mới yên tâm, gật đầu nói:
“Tôi có 7 lá.”
7 lá bài, dưới mức bình quân, nhưng ấn theo số lượng của những người khác tính một chút, có thể suy đoán trong tay Lâm Khôn nhiều nhất chỉ có 6 lá, cho nên hắn mới lộ vẻ yên tâm.
Mà Dư Tô và Phong Đình đều biết, số lượng lá bài Lâm Khôn đang nắm giữ là 6.
Đương nhiên, các người chơi cũng không tín nhiệm lẫn nhau, cho nên trước tiên đều đi xác nhận qua, không nhìn thấy NPC nào bị bỏ sót.
Mặt khác, khả năng có người cố ý nói dối về số lượng lá bài, làm cho vòng chơi này thất bại phi thường nhỏ, rốt cuộc chỉ cần không phải có ít lá bài nhất, đều ước gì mau tiến vào vòng tiếp theo. Trong trường hợp của Lâm Khôn, mặc dù bị thiếu số lượng lá bài, tính như hắn nói dối làm trò chơi bị reset lại từ đầu, với tình trạng trọng thương của hắn, cũng chỉ làm hắn chết càng nhanh.
Xác nhận xong số lượng lá bài, từng người chơi đều quay trở về chỗ ở của mình, chờ đến 12h00 đêm mai tới Vương gia đại viện tiến hành vòng chơi tiếp theo.
Bởi vì đêm qua tỉnh giấc nhìn thấy quỷ, đêm nay, Phong Đình và Dư Tô liền ngồi trên giường chơi bài, mãi cho đến 11h00 mới ngủ.
Sau khi bọn họ tắt đèn nằm xuống, các bóng đen hình người lại xuất hiện, hơn nữa còn nhiều hơn 2 con.
Bị quỷ nhìn chằm chằm cảm giác cực kỳ không dễ chịu. Nhưng bọn chúng cái gì cũng không làm, chỉ đứng yên ở đó không nhúc nhích, cho nên Dư Tô vẫn chậm rãi ngủ thiếp đi.
○●○○●○~TK-WATTPAD~○●○●○○
Hơn 6 giờ sáng, Phong Đình đánh thức Dư Tô.
Hai người đơn giản chuẩn bị một chút, liền ngồi ở trong phòng tán gẫu, chờ đến 7 giờ.
Tại một khắc thời gian trên di động nhảy đến con số 7:00, trước mặt hai người bỗng nhiên xuất hiện các lá bài, lơ lửng ngay trước mắt, như chờ đợi bọn họ duỗi tay bắt lấy.
Bề ngoài các lá bài nhìn rất giống bộ bài bình thường, nhưng phi thường cứng cáp, không biết chế từ vật liệu gì, cảm giác như kim loại. Với loại vật liệu này, cho dù người chơi muốn ăn gian cũng không thể ở trong quá trình rút bài gấp góc làm ra đánh dấu.
Trước khi Dư Tô bắt lấy các lá bài, chỉ thấy cả hai mặt lá bài đều là màu đen. Nhưng khi các lá bài vừa tới tay, sắc đen trên một trong hai mặt liền trong khoảnh khắc hoàn toàn rút đi, lộ ra một khung thuần trắng, chính giữa là một bức vẽ.
Lúc Dư Tô thấy rõ bức vẽ, hơi nhíu mày —— Trên đó là một con quỷ.
9 lá bài trong tay, mỗi một lá đều vẽ 1 con quỷ. Trong đó còn có 2 lá trùng nhau.
Phong Đình cúi đầu nhìn các lá bài trong tay mình, nói với Dư Tô:
“Đem bài bày ra, chúng ta trao đổi.”
Theo quy tắc của vòng chơi thứ hai, bọn họ cần xuất hết khả năng trụ đến cuối cùng, mới có khả năng rút đến lá bài đơn độc kia.
Nếu ngay từ đầu số lượng các lá bài trong tay người chơi liền ít đi, tương đương với khả năng bị loại cũng tương đối lớn.
Khi trò chơi bắt đầu, người chơi phải lấy ra các lá bài trùng lặp trong tay trước, chỉ để lại các lá bài khác nhau tiến hành trò chơi. Cho nên, đem các lá bài tận lực đổi thành bất đồng là cực kỳ cần thiết.
Dư Tô và Phong Đình có tổng cộng 19 lá. Mỗi người, thậm chí giữa hai người đều có lá bài trùng lặp.
Từ giờ tới 12h00 đêm hôm nay cũng không có chuyện gì làm, sau khi hai người trao đổi bài xong, nửa ngày sau đều ra ruộng giúp đỡ thím Lý làm nông.
Giữa trưa, hai người đang khiêng cuốc đi dọc theo bờ ruộng, chuẩn bị trở về nhà thím Lý, bỗng từ rất xa thấy Lâm Khôn nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Phía sau hắn, Ngải Tiếu và Phương Mẫn đang chạy như bay đuổi theo!
Tốc độ của Lâm Khôn căn bản kém hơn hai người kia, chỉ trong thời gian ngắn, khoảng cách giữa hai bên đã kéo gần rất nhiều.
Dư Tô và Phong Đình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời vứt cuốc xuống đất, chạy về phía Lâm Khôn.
Lâm Khôn cũng đang hướng tới bên này, thực mau liền tiếp cận bọn họ.
Lúc này, Ngải Tiếu đột nhiên ngừng lại, ngồi xổm xuống từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá to bằng nắm tay, ném thật mạnh về phía Lâm Khôn!
Phong Đình nhanh hơn, lập tức tới trước mặt Lâm Khôn, lôi kéo Lâm Khôn nghiêng người né tránh. Cục đá liền rơi vào khoảng không, vẽ ra một đường parabol, sau đó rơi xuống đất.
Lâm Khôn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, muốn nói cái gì, lại nhất thời không thể mở miệng, liền trốn ra đằng sau Phong Đình, đứt quãng phát ra một chút thanh âm mơ hồ không rõ.
Dư Tô lúc này đã chạy tới bên cạnh hai người, nhìn băng gạc trên cánh tay trái của Lâm Khôn đã nhuốm máu, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói:
“Hai người kia hơn 50% là muốn cướp số lá bài trong tay Lâm Khôn.”
Lâm Khôn nghe vậy, điên cuồng gật đầu, đang muốn nói chuyện. Phương Mẫn đã lên tiếng trước.
“Uy! Hai người hà tất phải làm vậy? Dù sao Lâm Khôn chết chắc rồi. Thay vì chờ hắn chết, các lá bài bị ngẫu nhiên phân chia cho người khác, không bằng hai đội chúng ta hiện tại liền gϊếŧ hắn. Mỗi bên lấy 3 lá, thế nào?”
Dư Tô cười lạnh:
“Đuổi tận gϊếŧ tuyệt như vậy, không sợ sau khi hắn ra ngoài tìm hai người báo thù sao?”
Ngải Tiếu cười nheo lại con mắt, chậm rãi đáp:
“Chúng tôi không có gì phải sợ, nhưng ngược lại...các người phải cẩn thận.”
Tựa hồ sợ Dư Tô và Phong Đình không hiểu, Phương Mẫn bật cười, hất cằm nhìn hai người:
“Tư liệu về hai người, trước đó ở tổ chức chúng tôi ai cũng có một phần.”
Dư Tô nhíu mày, lập tức hiểu được —— Phương Mẫn và Ngải Tiếu thuộc tổ chức của Ngô Băng.
“Tuy rằng phó hội trưởng từng nói, ân oán trước đó giữa các người cùng tổ chức chúng tôi đã thanh toán xong, nhưng…cũng đâu phải không thể xuất hiện ân oán mới.” Tầm mắt Phương Mẫn lại rơi xuống trên người Lâm Khôn, chậm rì nói:
“Không muốn đem phiền phức về phía mình thì nhanh tránh ra! Mục đích của chúng tôi chỉ là các lá bài trong tay Lâm Khôn, không có bất luận quan hệ gì tới các người!”
Lúc này, cánh tay Dư Tô bị người nhẹ nhàng chạm chạm.
Nàng rũ xuống đôi mắt, thấy Lâm Khôn đang cầm một ít lá bài đưa cho nàng.
Vị trí bọn họ đứng ở phía sau Phong Đình. Dưới góc độ này, hành động của Lâm Khôn hẳn không bị đối phương nhìn thấy.
Dư Tô nhận lấy các lá bài, liền nghe Lâm Khôn hô to:
“Hai người có phải não phẳng không? Tôi đã sớm đoán được hai người nhất định đến cướp đoạt các lá bài của tôi, còn có thể mang chúng theo bên người sao?” Thời điểm hắn nói còn có chút hụt hơi. Ngữ khí khi nhẹ khi nặng, có vẻ phi thường mỏi mệt.
“Không mang theo bên người?” Phương Mẫn cười lạnh:
“Nghĩ bọn tôi là đồ ngu sao? Không mang theo bên người còn trốn tới trốn lui mà chạy đến đây tìm bọn họ làm gì?”
Nơi này là một mảng đồng ruộng rộng lớn, không có nơi để che giấu. Nếu muốn chạy trốn, thế nào cũng sẽ không hướng tới đây. Hơn nữa trùng hợp như vậy, Dư Tô và Phong Đình liền ở bên này.
Nói cách khác, Lâm Khôn chạy hướng bên này không phải trùng hợp, mà là chuyên môn tới tìm Dư Tô và Phong Đình.
Tìm làm gì, chắc không phải để tán gẫu đi?
Khả năng duy nhất là vì Lâm Khôn đã kết thù với Phương Mẫn và Ngải Tiếu. Lâm Khôn tuyệt đối không cam tâm để bọn họ cướp đi lá bài của mình như vậy, không bằng đưa cho Phong Đình và Dư Tô - người đã từng giúp đỡ hắn.
Nếu có chủ ý này, các lá bài đương nhiên là đang ở trên người Lâm Khôn.
Phương Mẫn cong lên khóe môi, có vẻ thập phần tự tin:
“Thức thời liền nhanh tránh ra. Chắc các người cũng không muốn lại một lần nữa chọc vào tổ chức chúng tôi. Rốt cuộc…cái tổ chức nát kia của các người, ngay cả 10 thành viên còn chưa tới.”
“Vẫn không tin sao?” Lâm Khôn cười ha ha, tiến lên trước, đi lướt qua Phong Đình, nhướng mày nói:
“Nói thật cho hai người biết, trước đó tôi đã đào một cái hố trên miếng đất này chôn lá bài. Chỉ có tôi biết nó ở nơi nào, vốn dĩ chạy tới đây là để nói cho hai người bọn họ vị trí chôn lá bài mà thôi, cũng không phải muốn tự tay tặng. Các người muốn? Vậy cúi xuống đào đất đi!”
Ngải Tiếu cười đến đôi mắt đều híp thành một đường thẳng:
“Đúng là "lạy ông tôi ở bụi này".”
Phương Mẫn nhìn chằm chằm Phong Đình, lạnh lùng quát:
“Cảnh cáo lần cuối, mau tránh ra.”
Dư Tô bước lên trước hai bước, kéo Lâm Khôn ra đằng sau, cười nói:
“Kỳ thật không phải chúng tôi không muốn tránh. Con đường đất này nhỏ như vậy, chúng tôi cũng cần có không gian trống mới qua được? Không bằng hai người tránh ra trước, hai chúng tôi liền đi.”
Sắc mặt Lâm Khôn lập tức trở nên khó coi, vội vàng níu lấy vạt áo của Dư Tô:
“Hai người cứ như vậy bỏ đi?! Mệt tôi còn nghĩ đưa các lá bài cho hai người. Ai ngờ chỉ bị uy hiếp vài câu, liền tính buông xuôi?!”
Phương Mẫn cười ha ha:
“Đã sáng mắt chưa? Lâm Khôn, tất cả người chơi trong trò chơi này, không một ai là người tốt.”
Dư Tô kéo xuống cái tay đang nắm lấy áo mình của Lâm Khôn, cười đáp:
“Anh hiện tại còn chưa đưa lá bài cho chúng tôi. Chúng tôi hà tất phải vì anh mà đối nghịch với bọn họ? Biết tổ chức Sinh Tồn không? Người chơi bình thường ai chọc nổi? Aiz~! Chỉ trách vận may của anh quá kém, chúng tôi cũng hết cách.”
Dứt lời, nàng nói với Phong Đình:
“Chúng ta đi thôi, đừng xen vào việc của người khác.”
Lâm Khôn kêu to:
“Đừng đi, giúp tôi. Tôi nói cho hai người các lá bài ở đâu!”
“Lực bất tòng tâm.” Dư Tô nhún vai, xoay người nhặt cái cuốc vác lên vai, đưa một cái cho Phong Đình. Hai người liền cùng nhau đi qua đầu bên kia - chỗ Phương Mẫn và Ngải Tiếu đang đứng.
Lâm Khôn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lo sợ không yên, muốn nhấc chân chạy trốn cũng không nhấc nổi.
Khoảng cách giữa hai bên không xa. Mà độ rộng của bờ ruộng này chỉ đủ cho hai người sóng vai. Muốn thông qua, một bên nhất định phải nghiêng người chừa ra lối đi.
Dư Tô vác cái cuốc, lúc đi đến trước mặt Phương Mẫn, ngừng một chút nhìn Phương Mẫn, sau đó quay đầu hỏi Phong Đình:
“Cái gì chó không gì đó?”
Phong Đình cười, phi thường phối hợp tiếp lời:
“Chó ngoan không cản đường.”
Phương Mẫn mím môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm bọn họ, châm chọc:
“Thì ra chỉ biết công kích bằng miệng.”
Dứt lời, liền nghiêng người đứng sát mép ruộng, chừa không gian cho hai người đi qua.
Dư Tô cười cười, cất bước đi.
Thời điểm ngang qua Phương Mẫn, nàng bỗng nhiên thụt xuống, xoay bả vai, xoạt chân móc lấy chân Phương Mẫn, làm Phương Mẫn không hề phòng bị “bùm!” một tiếng ngã vào trong ruộng, áp lên một mảnh lúa nước, lúc đứng lên liền biến thành một pho tượng bằng bùn.
Ngải Tiếu từ phía sau rút ra dao găm, lập tức động thủ. Phong Đình đã hai ba bước lướt qua Dư Tô, đạp hắn một chân.
Dư Tô lấy xuống cây cuốc đang vác trên vai, nhắm vào Phương Mẫn đang muốn bò lên. Lưỡi cuốc chỉ cách đỉnh đầu Phương Mẫn tầm 10 centimet. Nàng cười tủm tỉm nói:
“Cẩn thận, đừng nhúc nhích. Cô lợi hại như vậy, không biết một cuốc này đi xuống, đầu có thể bị nở thành đóa hoa hay không?”
Phương Mẫn đứng ở dưới ruộng. Cả người dính đầy bùn đất, chật vật ngẩng đầu trừng Dư Tô, giận mà không dám nói. Chỉ cần Dư Tô dùng một chút lực, cho dù không thể làm đầu nàng nở hoa, nhất định cũng làm nàng bị đập hôn mê.
Dư Tô từ trên cao nhìn xuống, cười xán lạn hơn ánh mặt trời:
“Lần này nhớ kỹ, tổ chức chúng tôi đúng là tương đối ít người. Nhưng mà, những người trong đó tính tình đều không tốt lắm, ghét nhất bị uy hiếp.”
Cách đó không xa, cuộc đối đầu giữa Phong Đình và Ngải Tiếu đã kết thúc.
Ngải Tiếu bị Phong Đình phản chế, kiềm chặt cánh tay áp xuống mặt đất, giống y như áp giải phạm nhân.
“Mẹ nó! Đê tiện!” Phương Mẫn thấy Ngải Tiếu cũng thua, có chút bối rối, căn răng nghiến lợi nói:
“Có giỏi chúng ta quang minh chính đại đánh một hồi. Thừa dịp người khác không phòng bị đánh lén thì có bản lĩnh gì?!”
Dư Tô cười hỏi:
“Hôm qua sao hai người không cùng Lâm Khôn quang minh chính đại đánh một hồi? Xét về mặt đê tiện, ở trước mặt nhị vị thật không dám xưng đệ nhất.”
Nàng vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Phương Mẫn, vừa hướng về phía Phong Đình hỏi:
“Đại thần, hiện tại nên làm gì?”
Phong Đình đạp lên lưng Ngải Tiếu, khiến toàn bộ thân thể hắn đều dán ở trên mặt đất.
Nụ cười kỳ dị trên mặt Ngải Tiếu rốt cuộc biến mất.
Phong Đình nhìn thoáng qua Lâm Khôn, trầm giọng nói:
“Nếu muốn sống, liền tới đây lục