Nam sinh sau khi trốn kỹ liền vẫn không nhúc nhích rúc ở trong thùng.
Trong lòng hắn có chút hưng phấn, nghĩ đến việc chờ cho nhiệm vụ lần này chấm dứt, trở lại trong hiện thực, hắn sẽ khoe khoang những gì hắn đã trải qua cho đám bạn cùng phòng nghe như thế nào.
Tưởng tượng đến cảnh mấy tên mập trong ký túc xá kia sẽ có phản ứng ra sao, hắn liền cảm thấy dị thường mong đợi!
Đột nhiên, nắp thùng đóng chặt trên đỉnh đầu bỗng nhiên phát ra âm thanh kẽo kẹt, sau đó "ầm!" một tiếng, cái nắp đã văng ra vách tường phía sau.
Nụ cười hưng phấn trên mặt nam sinh trong nháy mắt hoàn toàn cứng ngắc, trái tim kinh hoảng đập thình thịch. Nhưng hắn vẫn không động đậy, ở trên đầu hắn còn có một ít tạp vật che khuất, có lẽ con quỷ mở ra nắp thùng, nhưng căn bản không phát hiện được hắn.
Kế tiếp, một đạo thanh âm của nam giới thành niên liền truyền vào lỗ tai nam sinh:
“Cậu ta trốn ở chỗ này, chỉ cần lấy ra mấy thứ phía trên là có thể nhìn thấy!”
Cái gì……người này đang nói gì?!
Nam sinh không thể tin trợn to hai mắt. Hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói này, chính là nam nhân đeo kính kia. Nhưng vì sao người này lại nói cho con quỷ biết vị trí của hắn?
Không đợi cho hắn kịp phản ứng, liền cảm thấy phía trên bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Đồ đạc trên đỉnh đầu cùng với sau lưng hắn đã bị lấy ra!
Nam sinh hoàn toàn không dự đoán được sẽ phát sinh tình huống này, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Một đứa bé đang bám vào cạnh thành thùng, dùng cặp mắt chỉ còn lại mỗi tròng trắng nhìn chằm chằm hắn. Khuôn mặt của nó hư thối đến mức Đông một miếng thịt, Tây một khối xương, còn treo trên miệng nụ cười quỷ dị đến cực điểm.
Thời điểm nó nhếch miệng cười, từ trong miệng nó liền rớt xuống một con dòi lúc nhúc trắng phếu, vừa vặn rơi trúng mu bàn tay của nam sinh.
Dưới tình huống đột nhiên không kịp phòng bị, nam sinh hoảng sợ phát ra một tiếng kêu to.
Đứa bé nghiêng đầu, cái miệng càng toét lớn hơn:
“Bắt được ngươi nha.”
Nam sinh thân hình mềm nhũn, cả người run rẩy, dựa ngồi ở trong thùng.
Hắn đã đánh giá cao sự can đảm của mình. Trước khi chân chính nhìn thấy quỷ, hắn chờ mong như vậy, kích động như vậy, gấp gáp không nhịn nổi mà hy vọng trò chơi nhanh chóng bắt đầu. Nhưng đến khi ở khoảng cách gần tận mắt nhìn thấy quỷ, hắn mới biết sợ hãi.
Đáng tiếc……đã quá muộn.
Đứa bé cười khanh khách, nhảy từ trên thành thùng xuống, tiếp tục đi tìm người chơi khác. Trong nhà kho lúc này chỉ còn lại nam sinh cùng thanh niên đeo kính.
Nam sinh cả người mềm như bông, ngồi bệt trong thùng một lát, mới gắng gượng chống thân mình đứng dậy, liếc mắt một cái liền thấy được thanh niên đeo kính ngồi dựa tường cách đó không xa.
Hắn tức khắc nổi giận, hét lên một tiếng, bước ra ngoài, một quyền hướng về trên mặt thanh niên đeo kính đánh xuống, trong miệng quát:
“Con mẹ nó! Tại sao ngươi lại làm như vậy? Lão tử gϊếŧ ngươi!”
“Phanh!” một quyền vung qua, đầu của thanh niên đeo kính bị đánh lệch sang một bên, mắt kính đeo trên mũi cũng rơi xuống đất.
Nghiêm Tĩnh giật giật khóe miệng, duỗi tay lau đi một mạt máu tươi trên miệng, quay đầu nhìn về phía nam sinh, vô cùng bình tĩnh nói:
“Đây chỉ có thể coi như cậu xui xẻo. Ai bảo lúc cậu đi trốn bị tôi thấy được?”
Bộ dáng bình tĩnh cùng lời nói của thanh niên hoàn toàn chọc giận nam sinh. Hắn rống to một tiếng, lại lần nữa vung quyền đấm tới!
Chẳng qua lúc này, nắm đấm của hắn lại bị đối phương dễ dàng tiếp được.
Nghiêm Tĩnh một tay bắt lấy nắm tay của nam sinh, quay đầu nhặt lên mắt kính đeo trở lại, mới chậm rãi nói:
“Một quyền vừa rồi tính như tôi tạ lỗi với cậu, nhưng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước?!” Nam sinh hung tợn trừng mắt nhìn Nghiêm Tĩnh, tức giận đến mức gân xanh trên cổ đều nổi lên, từ kẽ răng rít ra một câu:
“Con mẹ nó! Anh muốn hại chết tôi, lại còn không biết xấu hổ nói tôi được một tấc lại muốn tiến một thước?! Anh chính là hung thủ ẩn giấu trong các người chơi đi! Tôi sẽ lập tức nói cho những người khác, sáng mai tất cả đều bỏ phiếu cho anh!”
Ánh mắt Nghiêm Tĩnh cách một mặt kính đã nứt toác, thần sắc nhàn nhạt nhìn nam sinh. Hắn bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:
“Trước tiên đừng kích động, nếu không muốn chết, lập tức bình tĩnh lại, cẩn thận nghe tôi nói.”
“Còn có cái gì để nói?” Nam sinh bực bội siết chặt nắm đấm, trong lòng lại dâng lên một cỗ xúc động muốn lập tức bóp chết Nghiêm Tĩnh. Nhưng sau khi nghe tính toán của đối phương, hắn liền bình tĩnh một chút.
Nghiêm Tĩnh thấy thế, cười nói:
“Kỳ thật rất đơn giản……”
Hai phút sau, từ nhà kho đi ra hai người, một trái một phải phân tán ra, hướng về từng căn phòng khác nhau.
------~‡TK-Wattpad‡~------
Lúc này, Dư Tô đã thả lỏng rất nhiều, đang nhàm chán nằm đếm bụi trên nóc tủ quần áo, đột nhiên lại nghe được có tiếng bước chân xuất hiện. Nàng không khỏi một lần nữa đề cao cảnh giác, đem thân thể gắt gao áp sát vào vách tường bên cạnh.
Đồng thời, Dư Tô cũng lập tức nhận ra có điểm không đúng. Tiếng bước chân này cùng tiếng bước chân của con quỷ trước đó tựa hồ có chút bất đồng.
Tiếng bước chân trước đó mỏng manh đến mức nếu không cẩn thận lắng nghe, cơ hồ không thể nghe thấy. Hiện tại âm thanh lớn hơn rất nhiều, cũng nhanh hơn rất nhiều, giống như là bước chân của một người trưởng thành.
Dư Tô nhớ tới tiếng kêu sợ hãi của nam sinh cách đây không lâu, trong lòng tức khắc nảy ra một suy đoán.
Nàng mím môi, tập trung nín thở chờ đợi.
Đầu tiên, tiếng bước chân ngừng ở mép giường, phát ra tiếng lục lọi sột sột soạt soạt. Ngay sau đó, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, đi về hướng tủ quần áo.
Cửa tủ kẽo kẹt một tiếng bị kéo ra. Người nọ giống như lại tìm kiếm một trận, thật sự không tìm được gì, rốt cuộc mới rời đi.
Dư Tô nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng không khỏi âm thầm cầu nguyện, hy vọng hai mươi phút này có thể nhanh chóng trôi qua.
Càng hy vọng thời gian qua nhanh, càng cảm thấy nó dài lâu.
Loại cảm giác này giống như là giờ lên lớp lúc còn đi học, cảm thấy một giây bằng một năm.
Rốt cuộc, một tiếng nhạc vui tươi cơ hồ lớn đến mức có thể xuyên thấu màng tai vang lên. Cùng với nó là thanh âm đếm ngược đến thời điểm trò chơi kết thúc.
Từ 10 xuống 0, sau khi đếm ngược chấm dứt, hết thảy liền quy về yên tĩnh.
Dư Tô nhất thời còn không dám nhúc nhích, sợ đây là mưu kế của quỷ, vì bắt được người mà chế tạo ảo giác.
Nàng tiếp tục chờ đợi trong chốc lát, cho đến khi nghe được bên ngoài truyền đến tiếng khắc khẩu, mới động đậy một chút thân thể tê rần, cẩn thận từ trên nóc tủ quần áo leo xuống.
Tiếng khắc khẩu bên ngoài càng ngày càng kịch liệt. Dư Tô còn chưa ra khỏi phòng, liền nghe được có người tựa hồ muốn động thủ đánh nhau.
Cho đến lúc nàng bước ra ngoài, liền thấy thanh niên đang muốn vung nắm đấm đánh nam sinh. Quý phu