Dư Tô cùng nữ tử tóc ngắn dùng chung căn phòng bên phải dưới tầng trệt. Giường trong phòng là giường đôi bằng gỗ, kiểu dáng vô cùng cũ kỹ. Khung giường đã rệu rã, nằm ở trên chỉ cần hơi động đậy một chút liền rung lên kẽo kẹt. Bởi vậy, Dư Tô liền dứt khoát ngủ dưới đất.
Đến nửa đêm, một tiếng động rất nhỏ làm nàng bị đánh thức.
Hẳn là nữ tử tóc ngắn ở trên giường trở mình?
Ngoài cửa sổ tối đen, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng, khiến toàn bộ gian phòng đều mông lung không rõ.
Dư Tô muốn đi vệ sinh, liền mở mắt. Tuy nhiên, giây tiếp theo, nàng lập tức nhắm mắt lại.
Lúc này, nàng đang nghiêng người nằm trên mặt đất, quay mặt về hướng tủ quần áo.
Ngay thời điểm vừa rồi, nương theo ánh trăng, nàng dường như thấy được cánh cửa tủ quần áo vốn dĩ nên khép chặt chậm rãi mở ra.
Có thứ gì…đang ở bên trong đẩy cửa ra ngoài?
Dư Tô nhắm mắt, cố gắng trấn định tâm lý, mới chậm rãi hé mắt, nhìn về phía đối diện...
Trên cửa tủ quần áo, có một bàn tay trắng bệch!
Cái tay kia không lớn, hẳn là thuộc về một đứa trẻ. Cánh tay kéo dài vào trong tủ quần áo. Trong bóng đêm, trừ bỏ cái tay kia, cái gì Dư Tô cũng không nhìn thấy.
Nhưng nàng nhìn không thấy nó, không đại biểu đối phương cũng không nhìn thấy nàng. Hiện tại có khi nào con quỷ kia đang ẩn nấp trong bóng đêm, gắt gao nhìn chằm chằm nàng hay không?
Một trận da gà xông ra, Dư Tô không dám nghĩ tiếp, hoàn toàn khép kín con mắt, cố tình thả nhẹ hô hấp, làm bộ như đang ngủ say.
Nhưng tiếng tim đập của nàng có chút không yên, chỉ có thể âm thầm hy vọng nó đừng chú ý đến.
Cơn buồn ngủ của Dư Tô đã sớm biến mất. Giờ phút này, lực chú ý toàn thân đều tập trung ở trên lỗ tai, cẩn thận nghe ngóng hết thảy động tĩnh trong phòng.
Tuy nhiên, thật lâu trôi qua, cái gì cũng không phát sinh.
Cho đến khi thân thể bởi vì giữ nguyên một tư thế quá lâu mà tê cứng, Dư Tô mới hơi thả lỏng xuống.
Đã lâu như vậy, hẳn là không có chuyện gì đi?
Nàng không dám mở mắt, vẫn làm bộ ngủ say, trở mình, nằm thẳng người ở trên mặt đất.
Lúc này, giường gỗ bên cạnh đột nhiên phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Nữ tử tóc ngắn trên giường mơ màng ngồi dậy, nỗ lực mở lên hai con mắt nặng trĩu, xuống giường mang giày, muốn đi WC.
Nhưng tại một khắc hai chân đặt xuống nền đất, nữ tử bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, vài giây sau liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng kêu to kia lập tức làm Dư Tô giật mình, ngay cả tim đập đều lỡ một nhịp.
Nếu nữ tử phát ra loại thanh âm hoảng sợ này, nhất định là đã nhìn thấy thứ gì đó. Dư Tô không dám giả bộ ngủ nữa, nhanh chóng mở mắt ra.
Đợi cho nàng thấy rõ cảnh tượng trong phòng, quả thực nghĩ lại mà sợ...bởi vì ngay bên cạnh chỗ nàng ngủ, có một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi xổm!
Nhìn phương hướng cùng tư thế của nó, nhất định là nó vẫn luôn ngồi xổm nơi đó nhìn chằm chằm nàng từ nãy đến giờ.
Nếu Dư Tô không giữ được bình tĩnh, tiếp tục giả bộ ngủ mà sớm mở mắt...Thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Lúc này, thân ảnh kia khẽ nghiêng đầu, ngay sau đó liền biến mất.
Dư Tô chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch bịch. Thị lực được dùng tới mức cực hạn, đem cả gian phòng quan sát vô cùng cẩn thận, sợ nó lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ nào. Nhưng đợi trong chốc lát, nó vẫn không xuất hiện trở lại.
Thoạt nhìn giống như không có việc gì.
Nữ tử tóc ngắn lúc này mới xuống giường mang giày, đi đến bên cạnh Dư Tô:
“Vừa tỉnh dậy liền thấy nó ngồi xổm ở chỗ đó nhìn chằm chằm vào cô, thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết!” Vốn dĩ lá gan của nàng không nhỏ đến như vậy, rốt cuộc cũng đâu phải người mới, mấy cảnh tượng rùng rợn thế này còn chưa đủ để gây sợ hãi. Nhưng nàng mới vừa tỉnh ngủ, còn đang mơ màng, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy một màn kia, nên liền theo bản năng mà kêu thành tiếng.
Người chân chính bị dọa sợ là Dư Tô, rốt cuộc nàng mới là người bị quỷ nhìn chằm chằm thật lâu, thậm chí biết bản thân mình từ khi nào bắt đầu bị nhìn, tổng cộng bị nhìn bao lâu.
Hai người đều hoàn toàn tỉnh ngủ, liền kết bạn đi WC, sau đó thương lượng thay phiên nhau, một người ngủ một người gác đêm.
Tại thế giới này, tất cả chức năng của di động đều mất hiệu lực, cũng may còn có thể xem giờ.
Cứ như vậy mãi cho đến 6 giờ rưỡi sáng, các người chơi đều lục tục rời giường.
Dịch Thư ngủ ở căn phòng bên trái dưới tầng trệt, cũng là người đầu tiên lại đây dò hỏi tình huống, hiển nhiên là vì nghe được tiếng kêu của nữ tử tóc ngắn tối hôm qua.
Cộng sự của hắn - nam sinh kia thì vẫn ở trong phòng. Bản thân mình đã lâm vào nguy cơ tử vong, làm sao còn có tâm tư quan tâm người khác?
Hơn 6:50 sáng, mọi người lần lượt đến chính sảnh tầng trệt, không hẹn mà cùng dựa theo vị trí lúc mới tiến vào nhiệm vụ ngồi vây quanh bốn phía cái bàn bát tiên.
Đúng 7:00, tiếng nhạc chói tai kia lại một lần nữa vang lên:
“Đã đến giờ bỏ phiếu, mọi người nhớ lựa chọn cho tốt. Sau khi đếm ngược kết thúc, chỉ cần duỗi tay chỉ về phía người mà mình cho là hung thủ là được~”
“Đếm ngược bắt đầu, mười, chín……”
Ánh mắt mọi người đồng thời rơi xuống trên mặt Nghiêm Tĩnh.
Lúc này, Nghiêm Tĩnh không hề bình thản giống như ngày hôm qua. Tuy rằng đã cố tình che dấu, nhưng trên mặt hắn vẫn biểu hiện ra vài phần cảm xúc khẩn trương.
Đây cũng không phải bởi vì biết mình sẽ bị mọi người lựa chọn, mà là vì sau khi bầu chọn, ngay lập tức sẽ có người chết.
Cho dù ngày hôm qua hắn đã tận lực giảm xuống xác suất tử vong của mình, nhưng rốt cuộc vẫn còn một phần tư xác suất là hắn.
Đôi tay nam sinh gắt gao xoắn vào nhau, có vẻ thập phần sợ hãi, dưới con mắt còn có quầng thâm, so với bộ dáng nóng lòng muốn thử ngày hôm qua khác nhau một trời một vực.
Qúy phu nhân cũng phi thường căng thẳng, ngón tay không ngừng ma xát chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, tựa hồ làm vậy có thể mang đến vận may cho mình.
Thanh niên cộng sự với quý phu nhân nãy giờ vẫn luôn dùng ánh mắt hung tợn gắt gao trừng Nghiêm Tĩnh, rất có cảm giác như "cho dù bỏ phiếu không làm hắn chết, cũng muốn động thủ gϊếŧ chết hắn”.
Mười giây đếm ngược ngắn ngủi kết thúc, trừ bỏ Nghiêm Tĩnh, những người khác cơ hồ đều đồng loạt chỉ tay về phía hắn.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, hắn không phải hung thủ, nhưng cũng chỉ có thể chọn hắn.
“Leng keng, chúc mừng các vị lựa chọn...đều sai! Hì hì, đừng nóng nảy, cơ hội còn nhiều! Tiếp theo bắt đầu rút thăm ra người chơi may mắn. Người bị chọn trúng sẽ nhận được một món quà tử thần~”
Thanh niên nhìn chằm chằm Nghiêm Tĩnh, lạnh lùng nói:
“Người như anh tồn tại sẽ chỉ hại chết người khác, thật hy