Dư Tô hiểu ra —— Con quỷ kia xuất hiện là do Mã Vũ vừa nãy kỳ thật rút phải lá bài trùng với 1 lá bài của mình, nhưng lại không ném 2 lá bài đó xuống.
Rất dễ đoán được động cơ của Mã Vũ, bởi vì những người khác đều nhìn không thấy bài của hắn, cho nên Mã Vũ muốn làm bộ 3 lá bài trong tay đều khác nhau, tránh cho bản thân phải kết thúc trò chơi quá sớm.
Đáng tiếc, hắn không nghĩ tới. Thủ đoạn nhỏ kia lại trả giá bằng mạng sống của hắn.
“Tiếp tục đi.” Ngải Tiếu để sát các lá bài của mình về phía Lâm Khôn.
Lâm Khôn không rút ngay, mà cầm các lá bài cắn trong miệng xuống cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không có lá nào bị trùng, mới dám đưa tay rút bài của Ngải Tiếu.
Có vết xe đổ, mỗi khi rút bài xong, 4 người chơi không khỏi xác nhận kỹ một chút.
Thực mau, số lượng các lá bài trong tay mọi người đã sắp hết.
Sau khi Mã Vũ chết, trình tự chơi liền bị dồn lên, thành ra Dư Tô sẽ rút bài của Lâm Khôn. Trong tay nàng cầm 2 lá bài, cũng rút ra 1 lá duy nhất còn sót lại của Lâm Khôn, kẹp vào trong bài của mình.
Lâm Khôn đã tay không. Hắn thở dài một hơi, xoay người ngồi xuống thềm đá bên cạnh.
Lâm Khôn bị loại. Bài của Ngải Tiếu lúc này không có ai rút, trực tiếp đến phiên hắn rút bài của Phong Đình.
Phải nói Ngải Tiếu cực kỳ may mắn, bởi vì trong tay hắn cũng còn đúng 1 lá. Hiện tại phải từ trong tay Phong Đình chọn 1 lá, Ngải Tiếu không khỏi căng thẳng nhíu mày.
Ngay sau đó lại buông lỏng —— hắn rút được lá bài khác nhau.
Trải qua vài lượt chơi, hiện tại, các lá bài trong tay người chơi đã bị xáo trộn so với ban đầu. Dư Tô không thể tiếp tục ám chỉ cho Phong Đình không rút trúng lá bài trùng lặp, chỉ có thể dựa vào may rủi.
Phong Đình còn 3 lá. Hắn ngẫu nhiên rút từ Dư Tô 1 lá......sau đó lại rút từ bài của mình ra 1 lá, ném 2 lá xuống đất.
Tới lượt Dư Tô rút của Ngải Tiếu ——
Lá bài trùng lặp xuất hiện. Bởi vậy, trong tay nàng chỉ dư lại 2 lá.
Ngải Tiếu lại còn đúng 1 lá cuối cùng, xoay người rút bài của Phong Đình. Phong Đình dư lại 1 lá.
Dư Tô gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngải Tiếu, thấy hắn đem lá bài kẹp vào, không ném xuống.
Vận may…thật tốt!
Ánh mắt Dư Tô rơi xuống bài của mình, hơi nhíu mày.
Sót lại 2 lá bài, đâu mới là lá bài mà Phong Đình không có? Nếu cả 2 lá đều không có càng tốt.
Nhưng nàng không biết lá bài còn lại trong tay Phong Đình là gì, chỉ có thể hy vọng.
Phong Đình cúi đầu, duỗi tay rút ra lá bài bên phải của Dư Tô.
Thấy hắn kẹp bài vào, không ném xuống, Dư Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp đến phiên nàng.
Nàng còn lại 1 lá bài, cần phải rút từ bài của Ngải Tiếu ra 1 lá bài khác nhau, mới có cơ hội tiếp tục trò chơi.
Nhìn 2 lá bài Ngải Tiếu đưa qua, Dư Tô hơi chần chờ một chút, duỗi tay cầm lá bên trái.
Vừa trông thấy mặt trước của lá bài, nàng cười khổ, đem 2 lá bài ném xuống, bất đắc dĩ nhìn Phong Đình.
Vận may không bằng người, thật sự hết cách!
Vốn dĩ nàng còn tưởng, ít nhất loại được Ngải Tiếu, manh mối kia mặc kệ là nàng hay Phong Đình bắt được đều tốt.
Nhưng hiện tại, chỉ có thể xem vận may của Phong Đình thế nào.
Tổng cộng còn lại 3 lá bài, Ngải Tiếu nắm 1 lá. Phong Đình nắm 2 lá.
Như vậy, sẽ có 2 lá giống nhau và 1 lá bài độc nhất đại biểu cho việc có thể được đến manh mối. Mà lá bài đó nhất định đang ở trong tay Phong Đình.
Nếu Ngải Tiếu rút trúng lá bài độc nhất kia. Trò chơi sẽ tiếp tục, đến phiên Phong Đình rút. Nếu Ngải Tiếu rút trúng lá bài giống nhau, Phong Đình liền thắng.
Lâm Khôn lo lắng nhìn sang bên này, nói khẽ với Dư Tô:
“Thật hy vọng hai người có thể thắng.”
Dư Tô cười với hắn một cái, không trả lời.
Nàng ngồi trên thềm đá, đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, trong lòng hơi căng thẳng.
Phong Đình nhìn thoáng qua Dư Tô, đưa 2 lá bài trong tay về phía Ngải Tiếu.
Giờ phút này, Ngải Tiếu đã một lần nữa khôi phục tươi cười, nheo lại con mắt, chậm rãi duỗi tay.......
Ánh mắt Dư Tô giống như dính ở trên lá bài kia, nhìn nó bị rút ra, nhìn nó bị Ngải Tiếu lấy về...
Hắn không ném xuống.
Lá bài độc nhất, chính là nó!
Ngải Tiếu rù rì cười thành tiếng, đem 2 lá bài đặt ra đằng sau, nghiêng thân chặn tầm mắt những người khác, tráo đổi bài qua lại rất nhiều lần.
Cuối cùng, hắn mới đưa 2 lá bài ra, cười nhìn về phía Phong Đình.
Phong Đình trầm mặc một chút, vươn tay. Ngón tay đáp lên lá bài bên phải.
Ngải Tiếu nheo lại con mắt, cười hết sức sáng lạn.
Phong Đình dịch tay đến lá bài bên trái. Ngải Tiếu vẫn như cũ cười tươi rói, biểu tình không hề biến hóa đối diện với Phong Đình.
Ngón tay Phong Đình hơi dùng sức, rút ra lá bài này.
Khóe miệng của Ngải Tiếu cứng đờ một chút, tựa hồ đây là lá bài hắn không muốn giao ra.
Thông thường, việc quan sát biểu cảm khuôn mặt của đối phương để xác định lá bài cần rút, rất có thể là giả dối ——
Vẻ mặt của đối phương cho thấy, 1 lá này là chính xác, không thể bị rút ra. Nhưng ám chỉ rõ ràng như vậy, giống như 1 lá khác mới là chính xác.
Nhưng hiện tại, đây cũng có khả năng là một loại giả dối. Ngải Tiếu cố ý dẫn đường cho Phong Đình lầm tưởng, rút ra 1 lá khác, kỳ thật lá ban đầu mới là đúng.
Dựa theo suy luận này, vĩnh viễn không ra được kết quả xác thực.
Phong Đình nhìn chằm chằm nét mặt của Ngải Tiếu, tiếp tục dùng sức, rút ra lá bài trong tay hắn.
Nụ cười của Ngải Tiếu nháy mắt phai nhạt.
Phong Đình lấy về lá bài, lật lại nhìn, rũ mắt cẩn thận đối chiếu với lá bài sau lưng.
Trước đó Mã Vũ vì phạm quy mà chết, Ngải Tiếu có rất ít khả năng dám ở trên lá bài động tay động chân.
Sau khi xác nhận lá bài không có vấn đề, Phong Đình cũng đem 2 lá bài ra đằng sau, tráo đổi vị trí vài lần.
Phong Đình một lần nữa đưa 2 lá bài ra. Ngải Tiếu lập tức nghiêm túc nhìn chằm chằm 2 lá bài, ngay sau đó híp mắt, duỗi tay trực tiếp rút 1 lá trong đó.
Dư Tô kinh hãi, thầm nghĩ, sao hắn có thể quyết định nhanh như vậy, hoàn toàn không hề dò xét Phong Đình!
Ngải Tiếu rút về lá bài, gộp với lá bài sau lưng, bắt đầu tráo đổi bài.
Chỉ tùy tiện rút liền thật sự rút được lá khác nhau?
Là vận