Con quỷ xuất hiện phía sau Ngải Tiếu không phải con quỷ gϊếŧ chết Mã Vũ trước đó. Ngược lại...cực kỳ giống con quỷ trên lá bài độc nhất kia.
Quỷ hồn thực mau từ trạng thái nửa trong suốt biến thành thực thể. Dưới khuôn mặt tức giận muốn hộc máu của Ngải Tiếu, nó chậm rãi vươn một bàn tay, bóp lấy cổ hắn.
Trong lúc này, trừ bỏ phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, động tác phản kháng gì Ngải Tiếu cũng không thể làm ra, tựa hồ bị quy tắc trò chơi hạn chế hành động.
Con quỷ bộ dạng khủng bố một tay bóp cổ Ngải Tiếu, nhấc bổng hắn lên giữa không trung, khiến hắn muốn buông vài lời tàn nhẫn với Dư Tô và Phong Đình cũng không được.
Thực mau, khuôn mặt Ngải Tiếu bởi vì thiếu oxy mà nghẹn đến đỏ bừng, mỏng manh ho khan hai tiếng, dần dần tắt thở.
Sau khi Ngải Tiếu chết, con quỷ liền biến mất. Mà 2 lá bài của hắn giống như khi Mã Vũ tử vong, phiêu đãng giữa không trung, rồi lại cùng nhau bay tới trước mặt Phong Đình.
Lúc này, thông báo về việc Ngải Tiếu phạm quy cũng vang lên --
[Người chơi Quách Miểu đã làm trái với quy tắc trò chơi, lập tức loại trừ.]
Quách Miểu, chính là tên thật của hắn.
Phong Đình bắt lấy 2 lá bài trước mặt, đem một cặp bài trùng lặp ném xuống đất, trong tay chỉ còn lại lá bài có dính một chút máu tươi của Phương Mẫn.
Hắn nhìn thoáng qua mặt chính diện của lá bài, quay đầu nhìn Dư Tô cười:
"Không tồi, đã biết hố người."
Dư Tô nhướng mày:
"Lần này là tôi giúp anh, còn không mau gọi đại thần!"
Phong Đình: "Lại đây rồi gọi."
"......Không thèm."
[Chúc mừng người chơi Phong Đình trở thành người chiến thắng cuối cùng, đạt được manh mối x1.] Tiếng thông báo của hệ thống truyền đến, không hề e dè kêu ra tên thật của Phong Đình.
Thanh âm vừa dứt, lá bài trong tay Phong Đình liền phát ra một luồng ánh sáng mỏng manh, ngay sau đó biến mất. Tiếp theo, trước mặt hắn xuất hiện một cái hộp gỗ lớn bằng một bàn tay.
Thời điểm Phong Đình vươn tay ra bắt lấy nó, Dư Tô liền đi qua. Lâm Khôn hơi do dự một chút, chậm rãi đứng lên, nhưng lại không có mặt mũi cùng tiến lại gần.
Phong Đình nhìn Dư Tô một cái, mới mở ra cái hộp.
Nhìn đến thứ bên trong, hai người đồng thời sửng sốt -- Đó là một lỗ tai phải, máu chảy đầm đìa!
Toàn bộ lỗ tai cơ hồ đều bị máu nhuộm đỏ, lẳng lặng nằm trong hộp gỗ, thoạt nhìn...còn rất tươi mới.
Dư Tô thử đưa tay chạm vào nó, nhíu mày nói với Phong Đình:
"Chỗ này có một nốt ruồi đen, anh xem."
Vị trí mặt bên vành tai, có một nốt ruồi nho nhỏ.
Phong Đình ánh mắt phức tạp nói:
"Việc ghê tởm như vậy, tôi cho rằng hẳn là tôi động thủ."
"......" Dư Tô duỗi ngón tay đến vạt áo của hắn chùi chùi:
"Nếu không ngại, giờ anh lại chạm vào nó cũng được."
Phong Đình bất đắc dĩ nhìn bàn tay đang làm loạn trên áo hắn, cong ngón trỏ, gõ đầu Dư Tô một cái:
"Ra ngoài rồi nói."
Lâm Khôn lúc này cũng theo sau, mặc dù hắn ngượng ngùng cùng tới xem manh mối, nhưng ít nhất không thể tiếp tục ở trong đại viện, lỡ như đám quỷ chỗ này lại chạy ra, nhất định sẽ bị chết thực thảm.
Dư Tô và Phong Đình bước ra khỏi đại viện nhà họ Vương, hướng tới bãi cỏ hoang phía trước, chọn hai khối đá lớn ven đường ngồi xuống, mới bắt đầu bàn luận.
Dư Tô mở miệng trước:
"Trò chơi quy định người nắm giữ lá bài cuối cùng là người được đến manh mối. Mới đầu chúng ta đều cảm thấy, câu này còn ám chỉ manh mối không thể chia sẻ. Nhưng hiện tại tôi cũng có thể nhìn, cũng như chạm vào manh mối."
Không biết đây là vì bọn họ cùng tổ đội, hay vốn dĩ người khác đều có thể thấy.
Phong Đình gật đầu, nói với Lâm Khôn đứng cách đó không xa:
"Anh lại đây nhìn xem."
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lâm Khôn lập tức vui vẻ, chạy nhanh tới, chờ mong nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Phong Đình.
Lâm Khôn cẩn thận ghé sát vào nhìn kỹ một lát, nghiêm túc nhận xét:
"Tôi cũng thấy được. Trên vành tai có nốt ruồi đen."
Trước đó tuy rằng hắn không đi qua nhìn, nhưng lúc hai người nói chuyện, hắn có nghe thấy.
Bất quá, lúc ấy Dư Tô chỉ nói trên lỗ tai có nốt ruồi, không đưa ra vị trí cụ thể. Cho nên lúc này nhất định là Lâm Khôn tận mắt nhìn thấy, chứ không phải nói dối.
Nói cách khác, tất cả mọi người thật sự đều có thể thấy manh mối.
Lâm Khôn nhăn mày:
"Vấn đề hiện tại là, manh mối này có đủ để 3 người chúng ta hoàn thành nhiệm vụ hay không?"
Có thể nhìn thấy, không đại biểu cho việc nó có thể giúp cho tất cả người chơi còn sống sót hoàn thành nhiệm vụ.
Phong Đình đáp:
"Đừng lo, suy cho cùng, quy tắc lấp lửng của nhiệm vụ này chẳng qua là một cái hố to."
Dư Tô bật cười gật đầu:
"Không thể không nói, quy tắc trận này quả thực rất...ba phải."
Đầu tiên, trong quy tắc chỉ đề cập "khi còn lại 1 lá bài cuối cùng, người nắm giữ lá bài sẽ đạt được 1 manh mối", nhưng lại không nói manh mối rốt cuộc chỉ dành cho người chơi đó, hay là tất cả người chơi còn sống sót đều có thể chia sẻ.
Từ mặt chữ suy đoán, khả năng thứ nhất có vẻ lớn hơn. Bởi vì manh mối chỉ được cung cấp cho 1 người chơi.
Người chơi càng có kinh nghiệm phong phú, càng sẽ nghĩ về nhiệm vụ theo phương hướng phức tạp. Cho nên lúc ấy cơ hồ tất cả người chơi đều theo bản năng cho rằng, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể sử dụng manh mối.
Bởi vậy liền sinh ra một vấn đề khác -- Nếu chỉ có 1 người sử dụng được manh mối, những người còn lại có phải một lần nữa quay ngược về điểm bắt đầu hay không?
Toàn bộ người chơi ở giai đoạn thu thập lá bài đều đã trải qua các tình huống nguy hiểm khi làm công việc ủy thác. Không ai muốn trải nghiệm lần thứ hai. Huống chi, với nhân số bị giảm bớt, lượt chơi thứ hai sẽ càng khó gấp bội.
Chuyện này đã làm các người chơi không từ thủ đoạn để giành chiến thắng.
Như Phương Mẫn và Ngải Tiếu, số lượng lá bài của bọn họ vốn đã đủ nhiều, hoàn toàn không cần lo bị trò chơi mạt sát. Tuy nhiên, bọn họ không thỏa mãn với điều đó, ngược lại sau khi các lá bài được phát đến tay các người chơi, liền muốn đi cướp đoạt lá bài của Lâm Khôn.
Đó là vì trong tay nắm càng nhiều bài, càng dễ trụ đến cuối cùng, như vậy mới có khả năng trở thành người chiến thắng, được đến manh mối.
Hành động của Phương Mẫn và Ngải Tiếu đã kích động mâu thuẫn giữa các người chơi, khiến lượt chơi này luân phiên nổi lên biến cố.
Khi Mã Vũ chỉ còn lại 2 lá bài cuối cùng, lại xui xẻo rút ra 1 lá trùng lặp, hắn hẳn nên chấp nhận rời khỏi, nhưng hắn lại làm ra hành vi gian lận, giữ lại cặp bài giống nhau kia, hy vọng kéo dài cuộc chơi, trở thành người chiến thắng.
Bao gồm Ngải Tiếu và Dư Tô, về sau cũng đều vì mục đích này mà sử dụng đạo cụ.
Bọn họ làm hết thảy, rốt cuộc đều bắt nguồn từ quan niệm: "Manh mối chỉ được giao cho người chiến thắng".
Nếu ngay từ đầu nhiệm vụ tuyên bố quy tắc liền nói rõ ràng: "Sau khi manh mối xuất hiện, các người chơi còn sống sót đều có thể sử dụng". Như vậy, bọn họ sẽ chỉ tận lực đi thu thập lá bài, để bản thân không trở thành người có số lượng lá bài ít nhất mà thôi.
Kế tiếp, vòng rút bài thứ hai liền đơn thuần như cưỡi ngựa xem hoa, không áp lực, không có tính đối kháng, nguy hiểm hay kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Các người chơi sẽ không vì được đến manh mối bất chấp thủ đoạn. Đương nhiên, vòng chơi này cũng sẽ trở nên nhàm chán đến cực điểm.
Cho nên...nhiệm vụ đã đào cho các người chơi một cái hố to.
Điểm này sau khi Mã Vũ vì phạm quy mà chết, Dư Tô mới nghĩ thấu.
Tuy nhiên, bây giờ điều quan trọng nhất chính là làm cách nào căn cứ vào manh mối hoàn thành nhiệm vụ.
Phong Đình nói:
"Nốt ruồi đen trên vành tai chính là điểm mấu chốt."
"Trước mắt, nhiệm vụ thoạt nhìn chưa xuất hiện móc nối gì với đại viện nhà họ Vương." Dư Tô hơi chau mày, chậm rãi lên tiếng:
"Nhưng nếu tiêu đề đã ghi là Vương Gia Đại Viện, chắc chắn không có khả năng vô liên can. Cho nên, chủ nhân của lỗ tai hẳn có quan hệ gì đó với vụ thảm sát tại nhà họ Vương. Có lẽ, đây là đặc điểm nhận