Quách Miểu và Lưu Hạnh bị canh giữ tại phố Đinh Tử suốt một đêm.
Dư Tô, Vương Đại Long và Phong Đình trở về chung cư trước. Bạch Thiên và Đường Cổ ở lại trông chừng.
Ngày hôm sau, Dư Tô, Vương Đại Long và Hồng Hoa chạy lại đây. Chờ cho thời gian sau khi hai cái di động bị phá hủy đạt gần 24 tiếng đồng hồ, bọn họ mới dẫn hai người ra ngoài, lái xe đưa tới một chỗ phố xá đông đúc.
Dư Tô cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
“Còn 2 phút.”
Đường Cổ và Bạch Thiên liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu mở ra còng tay sau lưng Quách Miểu và Lưu Hạnh.
Trải qua 24 tiếng, cảm xúc của hai người lúc đầu là phẫn nộ, không cam lòng, bây giờ đã biến thành chết lặng.
Hiện tại, cho dù được phóng thích, bọn họ cũng không có ý định phản kháng.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, nhóm người Dư Tô mới tin tưởng, hai cái di động đã bị phá hủy kia, thật sự có APP trong đó.
Còn chưa đến 2 phút, bọn họ căn bản không có đủ thời gian đi cướp đoạt tài khoản của người chơi khác. Cho nên…chết chắc rồi.
“30 giây cuối cùng.” Dư Tô nhìn chằm chằm đồng hồ điện thoại, mở miệng.
Nàng vừa dứt lời, Đường Cổ và Bạch Thiên liền một trái một phải mở ra hai sườn cửa xe, kéo hai người xuống.
Chung quanh người qua kẻ lại, cơ hồ không ai chú ý tới bọn họ.
Dư Tô nhìn chằm chằm số giây không ngừng nhảy lên trên màn hình, nhìn nó dần nhích tới giây cuối cùng.
Sau tích tắc, thần sắc của Quách Miểu và Lưu Hạnh bỗng nhiên cứng đờ, cùng nhau tiến thẳng về con đường lớn ngựa xe như nước phía trước.
Một chiếc xe tải chạy đến, đụng bay hai người.
Đường xá sầm uất. Tốc độ xe kỳ thật cũng không nhanh, nhưng bọn họ vẫn bị đụng ngã xuống. Sau đó tài xế liền kinh hoảng thất thố bẻ tay lái sang trước một đoạn. Cùng lúc đó, chiếc xe phía sau trờ tới, không kịp đạp phanh, vô pháp khống chế mà tông lên.
Rõ ràng với tốc độ này, tính như bị đụng trúng cũng không đến mức chết ngay tại chỗ, nhưng cố tình lốp xe dày nặng vừa vặn chèn ngang đầu bọn họ.
Dư Tô dời đi tầm mắt, không nỡ nhìn thẳng.
Chuyện này xem như đã giải quyết. Về đến nhà, Dư Tô liền nhắn tin cho Tào Linh.
Trong tin nhắn, trừ bỏ cảm ơn, cuối cùng nàng còn hỏi một câu: [Cần giúp không?]
Tào Linh nửa giờ sau mới trả lời, vỏn vẹn hai chữ: [Không cần.]
○●○●○○~TK-WATTPAD~●○●○○●
Cha mẹ Dư Tô ở chơi hơn 10 ngày, bởi vì nhớ nhung công việc nhà, liền quay trở về.
Trước khi đi, ở bến xe, mẹ Dư Tô đơn độc gọi Phong Đình sang bên, không biết nói cái gì, chỉ thấy Phong Đình vẻ mặt nghẹn cười liếc mắt nhìn nàng một cái.
Cha mẹ Dư Tô đi rồi. Hắn mới kể:
“Mẹ cô mới vừa khen cô.”
Dư Tô mặt vô biểu tình đáp:
“Không muốn nghe.”
“Dì ấy nói cô cái gì cũng tốt.” Phong Đình vẫn nói tiếp.
Dư Tô: “……”
“Chỉ là hơi quá thẹn thùng, không biết chủ động.” Hắn trầm thấp bật cười.
Dư Tô tiếp tục mặt vô biểu tình trả lời:
"Tôi chính là đại mỹ nhân thẹn thùng như vậy, thì sao nào?”
Phong Đình vỗ đầu nàng, thở dài:
“Ngốc! Hôm nay ra cửa lại quên soi gương?”
“……”
Dư Tô nghiến răng:
“Đối với đám nam nhân xấu mấy người, ngay cả gương cũng lười soi! Đi về!”
Phong Đình cất bước theo tới, chậm rì nói:
“Mẹ cô còn kêu tôi chủ động một chút.”
Mũi chân Dư Tô đột nhiên vất phải một khối gạch nhô lên mặt đất. Thân mình loạng choạng nhào về phía trước, thiếu chút nữa muốn vồ ếch.
Nàng chậm rãi quay đầu, quái dị nhìn hắn:
“Mẹ tôi có phải điên rồi không?”
Phong Đình: “……Đi, về nhà.”
●○●○●○~TK-WATTPAD~○●○●○●
Cuộc sống yên bình thường nhật của tổ chức lại một lần nữa khôi phục. Lúc sau, Phong Đình quả nhiên tới nhiệm vụ của ai cũng đi theo.
Bởi vì có thêm một đồng đội thuộc phái thực lực cùng làm nhiệm vụ, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều hoàn thành một cách nhẹ nhàng hơn.
Dư Tô cũng thuận lợi vượt qua trận nhiệm vụ thứ 9 của mình. Hơn nữa lần này vận may tương đối tốt, không gặp phải quái nhân lung tung rối loạn gì làm gia tăng độ khó cho trò chơi.
Kế tiếp, chính là nhiệm vụ thứ 10.
Trận thứ 10 của Bạch Thiên, Vương Đại Long và Hồng Hoa tới sớm hơn. Phong Đình cũng phân biệt đi theo bọn họ vào một chuyến. Lúc ra tới, ba người đều được khen thưởng cùng một loại đạo cụ.
Đây là đạo cụ vô danh, có lẽ bởi vì nó có thể ấn theo ý nghĩ của người sử dụng mà hiện ra các hình dạng bất đồng.
Chính là luồng sương đen mà Ngô Băng từng sử dụng trong nhiệm vụ Bút Tiên lần trước, lại bị Phong Đình phản sát. Hiện tại, hoàn thành xong trận nhiệm vụ thứ 10, Bạch Thiên, Vương Đại Long và Hồng Hoa cũng đều đạt được loại đạo cụ này, vẫn như cũ có 3 lần sử dụng.
Kế tiếp tiến vào nhiệm vụ thứ 10, chính là Dư Tô và Đường Cổ.
Cấp bậc nhiệm vụ của hai người tương tự nhau, thậm chí đều ở cùng thời gian tiến vào nhiệm vụ, nhưng không biết có thể được phân vào cùng một thế giới hay không.
Vì thế, trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Dư Tô và Đường Cổ liền thống nhất sẽ cùng hai thành viên khác nhau trong tổ chức lập tổ đội.
Dư Tô vẫn như cũ cùng Phong Đình thành một đội. Đường Cổ bởi vì cùng Bạch Thiên tương đối ăn ý, cho nên liền mời Bạch Thiên tiến vào nhiệm vụ.
Sau một đoạn thời gian ở chung, Đường Cổ đã sớm giành được sự tín nhiệm của mọi người. Hiện tại Bạch Thiên đi cùng hắn, những người khác cũng không lo lắng.
Thời điểm tiêu đề nhiệm vụ thứ 10 xuất hiện trên di động, Dư Tô và Đường Cổ liền biết, quả nhiên không phải cùng một thế giới.
Nhiệm vụ của Dư Tô là:【Kịch bản mưu sát】
Tiêu đề này làm người ta trong lúc nhất thời căn bản nhìn không ra rốt cuộc là loại nhiệm vụ kiểu gì.
Dư Tô gửi lời mời Phong Đình. Đường cổ gửi lời mời Bạch Thiên. Sau khi đếm ngược kết thúc, từng người lập tức tiến vào nhiệm vụ của mình.
○●○●○●~TK-WATTPAD~●○●○●○
Cảnh tượng trước mắt thoáng chốc phát sinh biến hóa, Dư Tô thực mau nhận thức được, mình đang ở tại một lâu đài cổ xa hoa.
Không phải bên trong, mà là đứng trên con đường thông hướng lâu đài.
Hai bên đường trồng hai hàng cây cao to rợp bóng. Thậm chí chung quanh cũng toàn sinh trưởng các loại cây cối cực kỳ hùng vĩ. Khiến cả tòa lâu đài cơ hồ được ôm trọn trong một mảng xanh tươi mát.
Dưới chân Dư Tô là con đường đất nho nhỏ thẳng tắp. Mà trước sau nàng, có 7 người khác đang đứng.
Tính cả nàng, lần này tổng cộng có 8 người chơi.
Những người khác cũng giống Dư Tô, lần lượt quay đầu cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Lúc này, cánh cổng sắt dày nặng trước lâu đài bỗng nhiên chậm rãi mở ra.
Các người chơi còn chưa kịp nói gì, liền trầm mặc nhìn về phía cổng.
Thực mau, một người đàn ông đầu tóc hoa râm từ bên trong đi ra, mỉm cười nhìn về phía bọn họ:
“Mọi người chính là nhóm giúp việc mới mà tiên sinh lựa chọn sao? Để tôi nhìn xem, tân quản gia tới thay thế tôi là ai——”
Ánh mắt ông ta xẹt qua từng người, cuối cùng dừng ở một nam nhân thoạt nhìn phi thường nho nhã, nheo mắt mỉm cười:
“Được rồi, chư vị mời vào trong.”
Dứt lời, ông ta nghiêng người, làm ra tư thế mời tiêu chuẩn.
Các người chơi nhìn nhau. Bắt đầu từ người đứng gần cổng nhất, lục tục đi vào.
Mọi người trầm mặc theo sau người đàn ông đầu tóc hoa râm, băng qua con đường lát đá thật dài, rốt cuộc mới tới cửa chính lâu đài.
Chờ mọi người đều tiến vào đại sảnh, ông ta mới xoay người lại:
“Chư vị trước tiên ở nơi này chờ một chút. Tôi lên lầu báo cho tiên sinh.”
Sau khi ông ta rời khỏi, trong đại sảnh liền chỉ còn lại 8 người chơi.
Lúc này, một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi thấp giọng nói:
“NPC kia thoạt nhìn như là quản gia của nơi này. Ông ta vừa nói…chúng ta là nhóm giúp việc mới được lựa chọn tới, trong đó còn có một tân quản gia đến thay thế ông ta. Mà tiêu đề nhiệm vụ là "Kịch bản mưu sát".
Nếu tôi đoán không lầm, rất có khả năng mục tiêu bị mưu sát, hoặc cần mưu sát chính là chủ nhân tòa lâu đài cổ này.”
Những lời bà ta nói, kỳ thật mọi người đều đã suy đoán ra, cho nên rất phối hợp gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Nam nhân nho nhã được lão quản gia nhìn nhiều một chút khi nãy khẽ đẩy mắt kính lên sống mũi, mở miệng:
“Mọi người trước tiên tự giới thiệu một chút, dù sao phải có cái để xưng hô lẫn nhau. Tôi gọi Sư Văn.”
Nữ tử tóc xoăn thoạt nhìn tầm tuổi Dư Tô hơi mỉm cười:
“Tôi không có hứng thú nghe tên những người khác, chỉ muốn biết tên — của anh.”
Dư Tô nheo mắt, nhìn nữ tử hướng về phía Phong Đình phóng mị nhãn.
Những người khác: “……”
Sư Văn ho khan vài cái:
“Đây là nhiệm vụ sinh tử, không phải đưa cô vào đây để thả thính.”
Nhưng không thể không thừa nhận, nữ tử này phi thường xinh đẹp, cơ hồ không phân cao thấp với những minh tinh lấy sắc đẹp nổi danh trên màn ảnh.
Sau khi Sư Văn dứt lời, nữ tử cong lên môi đỏ, ngoắc ngón tay với hắn:
“Nếu người tôi để ý chính là anh thì sao?”
Sư Văn lập tức đỏ mặt.
Người phụ nữ trung niên liếc nữ tử một cái, lên tiếng:
“Tưởng câu dẫn nam nhân thì chờ ra ngoài rồi một ngày cô tùy tiện câu mấy người cũng được. Bây giờ chính là ở trong nhiệm vụ chết chóc, tôi không muốn bị loại người như cô liên lụy!”
Một nam nhân lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn bật cười:
“Người tiến vào trận này hẳn đều đã vượt qua xấp xỉ 10 tràng nhiệm vụ. Như vậy, bác gái cảm thấy một nữ tử có thể sống đến bây giờ, thật sự sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn làm liên lụy đến bác sao?”
Người phụ nữ trung niên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
“Hai người là cùng tổ đội sao? Nếu không sao chỉ có cậu nhảy ra giúp cô ta nói chuyện?”
Nam nhân lực lưỡng nhướng mày:
“Tôi thật ra rất vui lòng được cùng một mỹ nhân như vậy làm đồng đội. Nếu cô ấy không chê, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho cô ấy phương thức liên hệ.”
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía nữ tử.
Nhưng ánh mắt nữ tử lại chỉ đặt trên người Phong Đình, hơn nữa tư thái thướt tha đi về phía hắn.
“Soái ca, tôi kêu Liễu Hương. Anh gọi là gì? Cùng tôi lập tổ đội, thế nào?” Nữ tử vừa nói, vừa vươn cánh tay mảnh khảnh chạm vào bả vai Phong Đình.
Phong Đình nghiêng người né tránh, mặt vô biểu tình đáp:
“Cô xấu xúc phạm đến tôi, cách xa một chút.”
Liễu Hương: “……”
Những người khác: “……” Anh có hiểu lầm gì với từ "xấu" thì phải?
Lúc này, lão quản gia đi theo sau một người đàn ông cũng đầu tóc trắng xoá từ trên lầu bước xuống.
Người này mặc một bộ âu phục quý tộc thoạt nhìn được cắt may thủ công cực kỳ trân quý, trong tay cầm một cây gậy gỗ, lúc đi đường động tác chậm rì. Hiển nhiên trạng huống thân thể không bì kịp với lão quản gia phía sau.
Ông ta đi xuống lầu, chậm rãi đến chỗ sô pha ngồi xuống, mới ngước mắt nhìn các người chơi, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cùng đồi mồi lộ ra ý cười nhàn nhạt, chỉ vào Sư Văn - nam nhân mang mắt kính nho nhã khi nãy, nói:
“Quản gia, đây chính là người trẻ tuổi tới tiếp quản công việc của ông, thấy thế nào?”
Ánh mắt lão quản gia dừng ở trên người Sư Văn, nhẹ nhàng gật đầu:
“Tiên sinh, cậu ấy so với lão già hành động bất tiện như tôi tốt hơn rất nhiều.”
Lão chủ nhân cười ha ha, đang cười liền ho khan lên. Quản gia nhanh chóng cúi đầu giúp ông ta thuận khí.
Lúc sau, lão chủ nhân nói với Sư Văn:
“Nhóm người giúp việc mới tới sau này sẽ do cậu quản lý.”
Ông ta chỉ vào người phụ nữ trung niên:
“Đây là bảo mẫu.”
Lại chỉ nam nhân trung niên luôn cười ha hả:
“Đầu bếp”
Nữ sinh thắt bím tóc hai bên, thoạt nhìn thập phần đáng yêu là thợ làm vườn. Nam nhân lực lưỡng là vệ sĩ. Nữ tử phi thường xinh đẹp Liễu Hương là thợ may. Phong Đình là bác sĩ tư nhân, chuyên phụ trách chữa trị khi lão chủ nhân phát bệnh.
Cuối cùng, thân phận của Dư Tô là hầu gái quét dọn vệ sinh.
Lúc bị chỉ định chức vụ, Dư Tô liền nhịn không được chửi thầm. Nhiệm vụ này hình như có thành kiến gì với nàng, nghe tên gọi liền biết đây công việc mệt nhất, thấp kém nhất.
Sau khi phân công việc cho nhóm người giúp việc mới xong, lão chủ nhân liền nói:
“Quản gia, hiện tại ta cần ra ngoài một chuyến. Lúc ta trở về, hy vọng bọn họ đều đã thích ứng với công việc của mình. Rốt cuộc…ngày mai ông liền phải theo những người giúp việc cũ cùng nhau rời đi.”
Trên mặt lão quản gia hiện lên một mạt u sầu nhàn nhạt, sau một lúc lâu mới "Vâng!" một tiếng.
Hắn tiễn lão chủ nhân ra cổng, khi trở về liền bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cho mọi người yêu cầu công việc của mình, cũng phân phòng ngủ