Đếm ngược rốt cuộc kết thúc, Dư Tô đột nhiên hoa mắt. Cảnh tượng trước mặt lập tức chuyển thành một mảnh rừng cây xanh mướt.
Nàng nhìn khắp nơi, chỉ thấy mình đang đứng trên một con đường mòn uốn lượn. Hai bên là cây cối um tùm. Mà xung quanh trừ bỏ nàng, không có một bóng người.
Không khí thực trong lành, khung cảnh cũng rất tốt đẹp, tốt đến mức làm Dư Tô sinh ra một loại ảo giác như mình đang đi du lịch.
Tiếng chim chóc líu lo giống như từng đoàn hòa ca vang lên hết đợt này đến đợt khác. Lá cây bị gió thổi sàn sạt. Ánh mặt trời cũng vừa đúng, không quá nóng gắt cũng không quá âm u.
Tuy nhiên, Dư Tô không có tâm trạng hưởng thụ. Nàng liếc mắt nhìn hai bên đường mòn, phía trước là đường lên núi, không biết dẫn đến nơi nào, phía sau là đường xuống núi, liếc mắt một cái là có thể mơ hồ nhìn thấy vài mái nhà ngói.
Hẳn là...đi xuống dưới mới đúng? Nghĩ như vậy, nàng liền hướng về phía dưới đi đến.
Đường mòn dưới chân là loại đường "nhân tạo", tức là bị mọi người dẫm đạp riết mà thành, nên cũng không bằng phẳng, đằng trước thậm chí còn có một đoạn gò đất cùng bên dưới hình thành một bậc thang cao chừng nửa thước, làm nàng thiếu chút nữa bước chân không ổn định ngã nhào xuống.
Không biết Phong Đình đang ở đâu. Những người chơi khác lại ở đâu?
Nàng vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi, men theo con đường mòn duy nhất này, rốt cuộc đi tới một mảnh thổ địa bằng phẳng trống trải. Phía trước có đặt một tấm bia đá nhỏ, mặt trên khắc ba chữ "Thôn Hướng Dương", tựa hồ chỉ cần đi thẳng là vào được thôn.
Lúc này, một đạo thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, từ căn nhà ngói gần nhất đi ra. Dư Tô vừa thấy liền nhận ra kia là ai, nhanh hơn tốc độ hướng về phía bên kia chạy qua vài bước, mở miệng kêu to:
"Vương Tam!"
Giọng nói của nàng vừa rơi xuống, một đạo âm báo di động liền vang lên. Cùng lúc đó, Phong Đình cũng lấy ra di động.
Dư Tô cúi đầu nhìn: 【Hai người là anh em ruột thịt, người chơi hiện 14 tuổi, học hết cấp 2 liền bỏ học về nhà】
Nàng ngẩng đầu, vui vẻ kêu:
"Anh hai."
Phong Đình buông xuống di động, nâng cằm nhìn về phía nhà ngói bên cạnh.
Dư Tô tiến lên trước, thấp giọng hỏi:
"Tình huống thế nào?"
Phong Đình quay đầu lại, trầm giọng đáp:
"Mẹ cô ở bên trong."
"......" Cái này thật quá phận?
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, một người phụ nữ trung niên béo lùn bưng một thau quần áo bẩn đi ra, vừa thấy Dư Tô liền mắng to:
"Đồ lười biếng! Lại chết bầm ở chỗ nào? Kêu mày giặt quần áo liền chạy trốn, ngay cả bóng dáng cũng nhìn không tới! Mau đem quần áo đi giặt, làm không xong hôm nay không được ăn cơm!"
Dư Tô nhịn không được mắng thô tục một câu:
"ĐM, thật sự quá phận!"
Phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Dư Tô một cái, ác thanh ác khí nói:
"Quá phận? Chờ cây roi của lão nương đánh tới trên mông mày liền không quá phận! Mau đi giặt quần áo!"
Đây là sao? Dư Tô cúi đầu, nhìn thoáng qua cái chậu bị cưỡng chế nhét vào trong tay mình, nhất thời có chút ngây người.
Nàng quay đầu nhìn Phong Đình một cái, đem chậu đưa qua.
Phong Đình còn chưa nhất định sẽ duỗi tay tiếp, người phụ nữ trung niên kia đã vung một cái tát lại đây:
"Đồ lười nhác! Còn dám kêu anh mày giúp? Để xem tao có đánh chết mày hay không!"
Dứt lời liền quay đầu nhìn Phong Đình cười dịu dàng:
"Con trai, đói bụng chưa? Cứ lên giường nằm nghỉ một lát, mẹ đi nấu cơm cho con ăn."
Dư Tô: "......" Trọng nam khinh nữ như vậy? Thật quá đáng! Bác gái, chính bác cũng là nữ giới, mau thanh tỉnh một chút!
Phong Đình liếc nhìn nàng, thấp giọng nói:
"Em gái, vẫn là tự đi giặt quần áo đi. Anh hai quả thật lực bất tòng tâm."
"..." Ha ha!!
Dư Tô bưng thau quần áo, vừa hỏi "mẹ" mình chỗ giặt quần áo ở đâu, kết quả lại ăn một đốn mắng.
Nàng nhận mệnh bưng thau ra bờ sông, xa xa nhìn thấy đã có hai người đang ngồi xổm trên tảng đá dùng sức vò quần áo.
Trong đó có một thiếu nữ bộ dáng thoạt nhìn mới mười ba mười bốn tuổi, người còn lại thì đã hơn hai mươi tuổi.
Chờ Dư Tô đến gần, thiếu nữ lập tức nâng lên cánh tay mảnh khảnh hướng nàng vẫy vẫy, cười nói:
"Tiểu Thúy, cuối cùng cũng đi ra, mau tới đây, chúng ta cùng nhau làm!"
Tiểu cái gì Thúy? Dư Tô giật giật khóe miệng, bưng chậu đi qua, ngồi xổm xuống tảng đá bên cạnh thiếu nữ.
Mấy tảng đá ngoài này đều thực trơn nhẵn, nửa phần dưới chìm ở trong nước, mặt trên rất sạch sẽ, có thể trực tiếp sử dụng làm ván giặt đồ.
Bên trong chậu của thiếu nữ kia đều là quần áo đã giặt sạch, chỉ còn lại một cái cuối cùng còn đang vò.
Nàng xoay người, từ trong túi bột giặt bên cạnh hốt một nắm nhỏ ra vung lên trên quần áo, sau đó tay chân lanh lẹ một bên vò vò xả xả, một bên nhìn Dư Tô hỏi:
"Hôm nay tới trễ quá vậy?"
Dư Tô cũng không biết nên nói cái gì, ánh mắt hơi hạ thấp xuống, thấy trên cổ tay đối phương có một vết bầm, liền hỏi:
"Cánh tay bị thương sao?"
Thiếu nữ cúi đầu nhìn lướt qua, có chút xấu hổ kéo xuống ống tay áo, trầm mặc một lát, mới lộ ra nụ cười khổ:
"Cậu cũng không phải không biết, ba mình mỗi ngày đều đánh mình như vậy. Cậu thật may mắn, mẹ cậu tuy rằng hơi dữ chút, nhưng bà ấy không đánh cậu."
Lúc thiếu nữ nói chuyện, nữ nhân bên cạnh đã giặt xong quần áo, bưng chậu đứng lên, mặt vô biểu tình đi mất.
Ánh mắt Dư Tô đuổi theo bóng dáng nữ nhân kia trong chốc lát, liền nghe thấy thiếu nữ thấp giọng nói:
"Con dâu nhà họ Trương so với năm ngoái có vẻ nghe lời hơn nhiều, có thấy vậy không?"
"Năm ngoái cô ta rất không nghe lời sao?" Dư Tô lên tiếng.
Thiếu nữ cười một tiếng, vươn ngón tay ướt dầm dề lên quẹt một đường trên má Dư Tô:
"Đây là đang giả ngu sao? Năm ngoái chị ấy quậy um sùm như vậy, cậu cũng không phải không biết! Đừng phát ngốc nữa, mau lấy quần áo ra, mình giúp cậu giặt."
Nghe được có người chủ động giúp giặt quần áo, Dư Tô đương nhiên cầu mà không được, nhanh chóng đem toàn bộ bàn chải, bột giặt cùng quần áo trong chậu ra.
Thiếu nữ nói có hơi nhiều. Nói qua nói lại, Dư Tô thực mau hỏi ra, nàng tên là Lý Tiểu Hoa, nghe nói cùng nhân vật Tiểu Thúy mà Dư Tô hiện tại đang sắm vai có quan hệ rất tốt.
Một cái Thúy, một cái Hoa, có thể quan hệ không tốt sao?
Dư Tô vòng vèo dẫn dắt một hồi, liền thăm dò được hiện tại đang ở những năm của thập niên 99. Hơn nữa, cái thôn này nằm lọt thỏm trong một ngọn núi lớn, phi thường lạc hậu, tình trạng trọng nam khinh nữ thập phần nghiêm trọng.
Nhà của Dư Tô còn đỡ. Nhà khác đối đãi với phụ nữ đều không đánh thì mắng, thậm chí còn có nhà sinh được con gái liền trực tiếp vứt bỏ.
Cuối thôn có một hộ, sinh liền ba đứa con gái, tất cả đều đem đi cho, cuối cùng vì tuổi già không có khả năng sinh con trai nữa, đành tìm người vay tiền, chắp vá lung tung mua một đứa bé trai trở về.
Nghe đến đó, Dư Tô liền khiếp sợ, lập tức muốn móc di động ra báo cảnh sát.
Mới đầu nàng cảm thấy, nhiệm vụ lần này hẳn là liên quan đến việc lừa bán trẻ em linh tinh gì đó, nhưng kế tiếp lại từ miệng Tiểu Hoa hỏi thăm được một chuyện càng khiến nàng khiếp sợ.
Ngay từ đầu chỉ là đơn giản đề cập đến nữ nhân vừa rồi ở chỗ này giặt quần áo, lúc Tiểu Hoa nhắc đến cô ta, đầy mặt cảm khái, thở dài một hơi:
"Năm ngoài, lúc chị ấy mới vừa bị mua về, mỗi ngày đều náo loạn muốn tự tử. Mình còn lo ngày nào đó chị ấy sẽ thật sự chết mất. Mẹ mình nói, chờ cho chị ấy có bầu liền yên tĩnh lại thôi, không nghĩ tới thật đúng là như vậy! Sau khi chị ấy sinh con trai xong, liền không tìm chết nữa, còn tự nguyện giúp đỡ làm việc nhà!"
Dư Tô nghẹn ở yết hầu, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi:
"Bộ không cảm thấy mua bán con người là không đúng sao?"
Tiểu Hoa nghiêng đầu, biểu tình bởi vì vô tri mà hình thành nghi hoặc:
"Không đúng? Nhưng mà tất cả mọi người đều làm như vậy a! Tiểu Thúy, nói mê sảng gì vậy? Mẹ cậu không phải cũng là bị mua về sao?"
"......"
Dư Tô không biết nên nói cái gì cho tốt, đành tùy tiện đem quần áo nhúng xuống nước vài cái, cầm lên vắt khô nhét trở lại trong chậu, đứng dậy nói:
"Giặt xong rồi, cảm ơn đã giúp đỡ, mau về nhà thôi."
Tiểu Hoa nhìn chậu quần áo rõ ràng còn chưa giặt sạch kia, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu:
"Được rồi, không còn sớm nữa, nếu không quay về ba mình lại muốn đánh mình."
Sau khi hai người tạm biệt, Dư Tô tâm tình phức tạp mà lần theo ký ức trở về "nhà".
Căn nhà mà nàng ở hiện giờ phi thường cũ kỹ. Phòng ốc dựng bằng rơm rạ đắp bùn khô, nhưng lại chiếm diện tích rất lớn, còn có một cái sân cùng một tiểu