Người chết là hai vợ chồng già tại một hộ gia đình họ Vương trong thôn, hơn nữa, không phải tự nhiên tử vong.
Loại việc lớn này ở sơn thôn hẻo lánh có thể nói là vài thập niên khó gặp một lần, bởi vậy cơ hồ toàn thôn đều đến vây xem.
Dư Tô cùng Phong Đình cũng ở trong đám đông hỗn loạn, đi đến hộ gia đình nhà họ Vương kia.
Tới nơi, từ tiếng nghị luận của mọi người chung quanh, Dư Tô đại khái biết được một ít tình huống.
Hai vợ chồng già nhà họ Vương năm nay đã sáu bảy chục tuổi. Do hàng năm làm việc nhà nông, thân thể bọn họ phi thường cứng cáp, nếu không bệnh không tai, sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng không ai nghĩ tới, bọn họ liền đột nhiên chết, hơn nữa tử trạng thập phần thê thảm.
Con trai nhà họ Vương - Vương Thiết Trụ, năm nay khoảng ba mươi mấy tuổi không ngừng kêu khóc kể lại sự việc cho mọi người.
Chuyện là sáng nay hắn không thấy ba mẹ vốn luôn dậy sớm rời giường, liền vào phòng gọi bọn họ. Ai ngờ vừa vào liền nhìn thấy đầy đất đều là máu. Nhìn kỹ lại, hai lão nhân đều đã chết thảm trên giường.
Hắn không nói kỹ càng tỉ mỉ "chết thảm" là chết cái dạng gì. Các thôn dân tò mò liền tự mình vào nhà nhìn.
Dư Tô đi theo phía sau Phong Đình, nương vào vóc dáng của hắn bài trừ ra khe hở, nhón chân nhìn vào trong phòng, nhìn thấy tử trạng của cặp vợ chồng già kia, không khỏi líu lưỡi.
Thi thể của bọn họ còn nằm ngửa, thoạt nhìn như trực tiếp bị gϊếŧ ở trên giường.
Đầu của hai người đã hoàn toàn thành một đống nhão nhoét, thậm chí nhìn không ra là bị đao chém hay là bị búa đập. Tuy nhiên, thân thể bọn họ lại thập phần hoàn chỉnh, phía trên không có bất luận một chút ngoại thương.
Máu tươi nhiễm đỏ ga trải giường cùng chăn đệm, theo chân giường chảy xuống mặt đất, lọt vào trong nền đất bùn.
Một mùi máu tươi cùng hôi thối nồng đậm của phân cùng nướƈ ŧıểυ hỗn tạp vào nhau. Ở thời điểm Dư Tô nhón chân nhìn lập tức ập vào mặt nàng, làm nàng thiếu chút nữa nôn ra.
Nhìn kỹ lại nàng mới chú ý, trên hai cái đầu đã bị đập đến nát nhừ kia còn bị đổ lên chất bài tiết của con người, cực kỳ dơ bẩn.
Nơi lấy vài thứ kia hẳn là từ trong thùng chứa chất thải lấy từ trong nhà xí - bởi hiện tại trong phòng còn có một cái thùng ngã chỏng chơ trên mặt đất.
Ở một cái thôn lạc hậu như vậy, nhà xí thường xây trực tiếp ở trên hố phân, nên chỉ có thể dựng ở bên ngoài. Cơ hồ mỗi nhà đều có một thùng đựng chất thải đặt ở trong phòng để dùng lúc đi tiểu đêm, ban ngày lại mang ra ngoài nhà xí đổ.
Gϊếŧ người một cách tàn nhẫn như vậy chưa đủ, còn đổ chất bài tiết lên thi thể, đây rốt cuộc có bao nhiêu thù hận?
Những người khác hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận ầm ĩ.
Giữa một tràng tiếng ồn ào, có người hỏi Vương Thiết Trụ:
“Thiết Trụ, có đi báo cảnh sát không?”
Vương Thiết Trụ hai mắt đỏ bừng lắc đầu, hữu khí vô lực ngồi ở trên ngạch cửa, dựa vào khung cửa, sau một lúc lâu mới nói nên lời:
“Báo cảnh sát cái gì! Tìm ra hung thủ rồi trực tiếp gϊếŧ chết là được.”
Người hỏi chuyện kia gật đầu:
“Ta còn sợ cậu sẽ đi báo cảnh sát. Cậu cũng biết tình hình của thôn chúng ta, tốt nhất vẫn không cần cùng cảnh sát liên hệ.”
Vương Thiết Trụ ngẩng đầu nhìn người kia một cái, lại chậm rãi cuối xuống:
“Trưởng thôn yên tâm, chỉ cần tìm ra tên súc sinh đó giao cho tôi, để tôi báo thù cho cha mẹ. Tôi khẳng định không báo cảnh sát.”
Lời này nghe ra vẫn có chút đầu óc. Vốn dĩ hắn không dám báo án, như vậy, chuyện cha mẹ hắn chết phải dựa vào chính hắn đi tìm hung thủ, hiện tại thốt ra lời nói này, lại thành chuyện liên quan đến toàn bộ dân trong thôn.
Nam nhân trung niên vừa hỏi chuyện mang một đầu tóc cực kỳ thưa thớt, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Yên tâm, thân là trưởng thôn, ta khẳng định không mặc kệ.”
Dứt lời, hắn xoay người lại, đề cao âm lượng nhằm áp xuống tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh:
“Tất cả mọi người đều yên tĩnh nghe đây!”
Các thôn dân tựa hồ rất nghe lời trưởng thôn. Hắn vừa mở miệng, những người đó liền lập tức ngậm miệng.
Trưởng thôn đầu hói ho nhẹ một cái, làm ra bộ dáng như người lãnh đạo cấp quốc gia chuẩn bị lên tiếng, ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
“Hôm nay xảy ra chuyện này, mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Hai vợ chồng nhà lão Vương bị chết thảm như vậy, chúng ta nhất định không thể buông tha hung phạm gϊếŧ người kia! Mọi người đừng xem đây là chuyện của một mình nhà lão Vương. Ai biết được tên hung thủ kia vì lý do gì gϊếŧ người? Lỡ như lần sau hắn mò đến nhà các ngươi gϊếŧ người thì làm sao?”
Các thôn dân vốn còn đang xem náo nhiệt vừa nghe thấy sự tình có thể liên lụy đến mình, liền sôi nổi biến sắc, rốt cuộc nghiêm túc trở lại.
Trưởng thôn tiếp tục nói:
“Sớm tìm ra tội phạm gϊếŧ người, đối với toàn bộ dân trong thôn đều có lợi. Mọi người nếu có đối tượng hoài nghi nào, cứ việc nói thẳng ra!”
Dứt lời, hắn lại hỏi Vương Thiết Trụ:
“Đừng khóc nữa, người chết ở ngay trong phòng, suy nghĩ kỹ một chút, tối hôm qua ngay cả một chút động tĩnh cũng không nghe thấy sao?”
Vương Thiết Trụ đang nức nở, nghe vậy nâng tay dụi mắt, mở to cặp mắt đã phiếm hồng cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu:
“Không nghe thấy……”
Trưởng thôn nhíu mày truy vấn:
“Vậy vợ cậu đâu?”
Vương Thiết Trụ sửng sốt, duỗi tay chỉ vào một gian phòng trong góc:
“Sợ cô ta chạy, vẫn luôn nhốt ở kia.”
“Hay lắm! Đây là lúc nào, còn không mau thả người ra ngoài!” Một người khác thoạt nhìn tính tình tương đối thiếu kiên nhẫn vừa nói vừa duỗi tay lôi Vương Thiết Trụ đi.
Vương Thiết Trụ lập tức lảo đảo, bước chân phù phiếm, bị đối phương kéo về phía căn phòng bên kia.
Dư Tô quay đầu cùng Phong Đình liếc mắt nhìn nhau, nhưng ngại xung quanh nhiều người, cũng không dám nói gì.
Vương Thiết Trụ đi đến trước cửa, cúi đầu lục lọi ở trên đai lưng một hồi, mới run run từ trong quần lấy ra một sợi dây thừng màu đỏ, một đầu khác của dây thừng buộc một cái chìa khóa.
Cha mẹ chết hiển nhiên đã mang cho hắn cú sốc rất lớn. Tay hắn không ngừng run rẩy, thật lâu sau mới thuận lợi cắm chìa khóa đúng vào ổ khóa, "cạch!" một tiếng, vặn mở.
Ổ khóa nối với một sợi xích sắt, xích sắt lại ở trên then cửa quấn quanh vài vòng, đem cánh cửa này buộc đến kín mít, phảng phất như bên trong cất giấu trân bảo gì cực kỳ quý trọng.
Dư Tô nghe thấy bên cạnh có người nói:
“Nghe nói Thiết Trụ mua nữ nhân này về, lớn lên rất đẹp, còn là sinh viên. Mau tránh ra một chút, để ta xem đàn bà có học cùng với bà vợ ta ở nhà có gì khác nhau.”
Dư Tô cùng Phong Đình cũng theo những người khác tiến lên trước vài bước nhìn.
Khi cửa phòng đẩy ra, một cỗ mùi phân càng thêm nồng nặc từ bên trong xộc ra, thối đến