Loại tác phong hành sự giống như sát nhân cuồng ma, gϊếŧ người không chớp mắt kia của Bạch Thiên làm Vương Thiết Trụ bị dọa sợ mất hồn mất vía, cứ như vậy, chỉ một thanh khảm đao nắm trong tay, liền nhẹ nhàng hỏi ra tất cả sự việc.
Dư Tô cùng những người khác ở một bên nghe, nhìn bộ dạng co quắp của Vương Thiết Trụ, trong lòng có chút buồn cười.
Nam nhân này có thể đánh chết một cô gái đáng thương bị mua đi bán lại, có thể tay đấm chân đá đối với Từ Đình, thậm chí cưỡиɠ ɦϊếp, làm bẩn nàng, nhưng khi đối mặt với người mạnh bạo hơn hắn, thì rắm cũng không dám thả. Loại người như hắn cũng chỉ biết khi dễ kẻ yếu.
Từ trong miệng Vương Thiết Trụ, các người chơi thực mau biết được hết thảy mọi chuyện.
Giống như Phong Đình suy đoán, nữ nhân bị bán vào thôn bảy năm trước thật sự là do cha mẹ Vương Thiết Trụ xuất tiền.
Lúc ấy, Vương Thiết Trụ mới hai mươi lăm tuổi. Đặt ở nơi khác, kỳ thật đây vẫn là độ tuổi phi thường trẻ trung, nhưng tại sơn thôn hẻo lánh, phong kiến nặng nề này, hắn đã bị cho là đàn ông độc thân lớn tuổi.
Hai vợ chồng già nhà họ Vương bởi vậy phi thường sốt ruột, vì tìm vợ cho con trai đã tìm khắp các bà mối làng trên xóm dưới, nhưng đều không có kết quả, cuối cùng nhờ người giới thiệu, mới mua về một nữ nhân.
Nữ nhân kia không phải người ở tỉnh này. Nàng căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ của người nơi đây. Bởi vì vậy, người nhà họ Vương ngay cả mắng nàng cũng không được, cho nên đều trực tiếp động thủ đánh.
Đáng thương nhất chính là, nàng bị bắt cóc từ tỉnh ngoài xa xôi tới đây, lúc mới đến bị trùm bao bố trên đầu nhìn không được đường đi, ngay cả chạy trốn cũng không biết nên chạy hướng nào.
Ước chừng một tháng sau, nàng nhận mệnh.
Nàng mang một thân vết thương, bắt đầu hỗ trợ nhà họ Vương làm việc. Người nhà họ Vương không cho phép nàng ra ngoài, cho nên nàng chỉ nấu cơm, quét tước, lau dọn, nỗ lực làm những việc mà mình có thể làm. Mặc dù như vậy, hai vợ chồng già nhà họ Vương vẫn như cũ nhìn nàng không vừa mắt, mỗi ngày đều phải đánh nàng ít nhất vài lần.
Đây đại khái là do bọn họ vì mua nàng về đã tiêu hết tiền dành dụm cả đời, bán đi heo nái trong nhà, còn thiếu nợ vài người bên ngoài. Cho nên, bọn họ đối với nàng phá lệ bắt bẻ, mỗi ngày đều tìm mọi cách mà lấy cớ đánh nàng cho hả giận.
Lại hai tháng trôi qua, nữ nhân có thai. Nàng rốt cuộc được cấp quyền tự do bước ra khỏi cửa nhà họ Vương, nhưng vẫn phải làm rất nhiều việc. Ở nông thôn không tồn tại quan niệm phụ nữ mang thai là cần quý trọng. Rất nhiều người cho đến lúc sắp sinh đều còn đang làm việc nhà nông.
Lúc này, nữ nhân đã có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ nơi này. Người nhà họ Vương đối xử với nàng cũng tốt hơn, ít nhất không dám tùy tiện đánh nàng.
Nhưng sau cái ngày khốn khổ kia, nàng mang quần áo dơ ra bờ sông giặt, ác mộng của nàng mới chân chính bắt đầu. Nàng bị Trương Thiết Ngưu - gã đàn ông độc thân trong thôn kéo vào trong rừng cường bạo.
Đứa bé bởi vậy mà sinh non.
Thời điểm nàng quần áo tả tơi trở lại nhà họ Vương, dùng loại ngôn ngữ còn xa lạ ngọng nghịu nói ra hết thảy, mong được bọn họ cảm thông, thì hai vợ chồng già nhà họ Vương liền chỉ vào mũi nàng mắng to, nói nàng là đồ dâʍ đãиɠ hạ tiện, nói nàng câu dẫn nam nhân, nói nàng không biết liêm sỉ.
Lão bà nhà họ Vương lúc ấy còn chưa quá lớn tuổi, sức lực so với các nam nhân trong thôn chưa chắc kém hơn ai, bà ta cầm cán chổi, giống như nổi điên đánh đập nữ nhân đáng thương đến cực điểm này.
Thời điểm Vương Thiết Trụ đi tìm Trương Thiết Ngưu tính sổ, đối phương đã chuyển đồ ra đầu thôn. Chờ hắn đuổi tới đầu thôn, người nọ đã ngồi xe rời đi. Nghe người nhà họ Trương nói, Trương Thiết Ngưu mấy tháng trước đã nói là hôm nay sẽ lên thành phố tìm việc.
Cho nên, hắn sớm có dự mưu, ngay từ đầu liền suy tính kỹ muốn làm chuyện này trước khi đi.
Người nhà họ Vương cũng không dám đánh chết nữ nhân kia. Tuy rằng cảm thấy nàng không sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là bỏ tiền mua về, còn phải giữ lại sinh con trai.
Nữ nhân bị đánh đến mức phải nằm trên giường vài ngày mới có thể xuống giường. Mà trong mấy ngày này, mỗi ngày nàng chỉ có một củ khoai lang luộc để ăn.
Sinh non không được chăm sóc đàng hoàng, nàng mắc bệnh, đại tiểu tiện đều mất khống chế, có khi đang bò lên giường liền thải ngay trên giường. Mẹ chồng nhà họ Vương tức giận, tay không nắm lên bình nước sôi liền bóp miệng nàng rót xuống…
Nhiều năm trôi qua, Vương Thiết Trụ đã cho chuyện này vào quên lãng. Tới bây giờ bị bắt nói ra, hắn mới từ từ hồi tưởng lại sự tình mà đối với hắn cũng không có gì quan trọng này.
Hắn đột nhiên cả kinh, hậu tri hậu giác phản ứng:
“Chẳng lẽ…thật là cô ta trở về báo thù?!”
Bạch Thiên nhấc chân thúc mạnh vào ngực hắn:
“Tiếp tục.”
Vương Thiết Trụ đau đến mức rêи ɾỉ, nhưng lại không dám phản kháng, ôm ngực nói tiếp:
“Về sau…về sau cô ta có thể xuống giường, nhưng không đến mấy ngày lại đột nhiên phát sốt, chúng ta còn mua thuốc cho cô ta uống, nhưng cô ta vẫn không chịu đựng được mà chết…Cho nên, cũng không phải do tôi đánh chết! Mặc dù tôi cũng có đánh cô ta, nhưng mẹ tôi mới là người đánh nặng nhất! Cô ta chết khẳng định là do mẹ tôi đánh. Hiện tại cha mẹ tôi đều bị cô ta gϊếŧ, cô ta...sẽ không lại đến tìm tôi đi?”
Tôn Chiêu Đệ tức giận đến nghiến răng:
“Thật có tiền đồ, còn biết vứt hết trách nhiệm cho mẹ mình. Mẹ ngươi sợ là đầu thai rồi cũng muốn về đây đánh chết ngươi!”
Dựa theo tính cách của Vương Thiết Trụ, lời hắn nói có vẻ không hẳn là sự thật. Nữ nhân kia rốt cuộc bị ai đánh chết, hoặc là ai đánh nàng tàn nhẫn nhất, hiện tại chỉ là lời nói một bên của Vương Thiết Trụ mà thôi.
Mặc kệ thế nào, hai vợ chồng già nhà họ Vương tuyệt đối không tốt hơn bao nhiêu.
Hiện tại, thân phận của vong hồn trở về báo thù đã xác định, nhưng bước tiếp theo nên làm cái gì?
Trưởng thôn gãi đầu hỏi:
“Chúng ta có phải nên đến mộ vợ cũ của Thiết Trụ thắp nhan, cầu xin cô ta buông tha chúng ta hay không?”
Phong Đình nhìn Vương Thiết Trụ, hơi mỉm cười:
“Dẫn hắn đi theo, chắc chắn có chỗ dùng.”
Bạch Thiên nắm khảm đao, nóng lòng muốn thử:
“Được, đến lúc đó anh giúp tôi kiềm chế hắn!”
Dư Tô + Tôn Chiêu Đệ: “……” Đúng là đồ điên, sao lại thích gϊếŧ người như vậy!?
Vương Thiết Trụ sợ tới mức thét chói tai, xoay người bỏ chạy, ngay cả bộ phận phía dưới đau đớn cũng không quan tâm.
Không ai rảnh mà chê cười hắn. Một thôn dân ở trong đám người nói:
“Đúng rồi, Thiết Ngưu đâu?”
Tuy rằng sau sự kiện kia, Trương Thiết Ngưu ra ngoài làm việc, nhưng một năm trước đã trở lại, còn mang về một ít tiền, trở thành người khá giả nhất trong thôn. Về sau, hắn cũng mua một nữ nhân về làm vợ. Người nọ Dư Tô từng gặp qua, chính là người phụ nữ lạnh nhạt lúc nàng mới vừa tiến vào nhiệm vụ đi giặt quần áo nhìn thấy.
“Lúc nãy không