Dư Tô duỗi tay lấy xuống nhìn kỹ, có chút thất vọng.
Mảnh lá cây này thực bình thường, giống như chỉ trùng hợp lúc này rơi xuống.
Tôn Chiêu Đệ tiến lên nhìn, nói:
“Aiz, cô ta hẳn sẽ không cho chúng ta manh mối. Chúng ta vẫn là nhanh rời khỏi đi, nơi này thật sự quá rùng rợn!”
Dư Tô gật đầu, tính toán ném xuống lá cây, nhưng do dự một chút liền nhét vào trong túi. Lỡ như nó thực sự ẩn chứa thứ gì, hơn nữa phải đến buổi tối mới có nhìn thể thấy thì sao?
Tất cả những thôn dân cùng lên núi trước đó đều tan tác chạy mất, hiện tại chỉ còn dư lại năm người chơi xuống núi.
Vừa rồi xảy ra một màn quỷ dị như vậy, hơn nữa nhân số giảm mạnh, bầu không khí âm trầm khủng bố liền có vẻ càng thêm dày đặc.
Loại cảm giác biết có ma lại không thể nhìn tới này, một chút cũng không nhẹ nhàng hơn so với thật sự nhìn thấy ma.
Cũng may, ba đại nam nhân đều không sợ, huống chi Dư Tô biết nghề nghiệp của Phong Đình. Nghe nói quỷ quái đều tương đối sợ cảnh sát, nàng đi theo bên cạnh Phong Đình rất có cảm giác an toàn. Đương nhiên, đây khẳng định là tác dụng tâm lý.
Năm người ở trên núi quẹo qua bảy tám ngã rẽ, rốt cuộc ra khỏi rừng, về tới trong thôn.
Lúc này, các thôn dân khác đều còn ở dưới chân núi không đi xa.
Bọn họ kinh hồn chưa định. Có vài người trực tiếp nằm la liệt hoặc ngồi bệt dưới mặt đất. Các nữ nhân yên lặng rơi lệ. Trẻ con gào khóc. Các nam nhân thì thấp thỏm lo âu.
Trưởng thôn đầu tóc hỗn độn, mặt ủ mày ê ngồi trên tảng đá, nhìn thấy năm người bình an không có chuyện gì đi tới, thở ra một hơi thật dài, hỏi:
“Các ngươi nhìn thấy Thiết Đản không?”
Dư Tô lắc đầu.
Trưởng thôn nói:
“Thật kỳ quái, hắn là người chạy xuống đầu tiên, sao bây giờ lại không thấy đâu?”
Có người nói:
“Đừng quan tâm đến hắn nữa. Trưởng thôn, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Đêm nay nếu lại có người chết thì sao bây giờ?”
Một nữ nhân ôm con đứng lên, khóc lóc nói:
“Không được, tôi phải mang con tôi đi!”
Trưởng thôn nhíu mày, vươn tay xoa bóp ấn đường, đau đầu nói:
“Đi? Đi chỗ nào? Không bước qua được đại lộ là một chuyện, ngay cả thôn Nam Hà bên cạnh cũng đi không được! Chúng ta là bị nhốt chết ở chỗ này!”
“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ma quỷ gϊếŧ chết sao?” Nữ nhân khóc rống nói:
“Con tôi còn nhỏ như vậy. Tôi chết không sao cả, còn đứa nhỏ làm sao bây giờ? Vong hồn kia thật đúng là, thời điểm tồn tại không làm được gì, đã chết còn tới hại người vô tội!”
Tôn Chiêu Đệ nói khẽ với Dư Tô:
“Bà ta đau lòng con mình, cha mẹ người ta thì không đau sao? Người ta cũng là vô tội. Một nữ nhân đang yên đang lành, bị lừa bán đến loại địa phương này chịu tội, đến chết ngay cả mồ mả cũng không ai quan tâm. Người nhà của nàng còn không biết đã tìm nàng bao lâu?! Tôi thấy trừ bỏ mấy đứa nhỏ còn không hiểu chuyện, trong thôn này không có một người vô tội!”
Bên kia, trưởng thôn bất đắc dĩ nói:
“Đừng trông cậy tất cả vào ta. Ta chỉ là một trưởng thôn, cũng không biết đuổi quỷ! Theo ta nghĩ, trước tìm tới Vương Thiết Trụ, chiếu theo lời Đại Lôi nói lúc trước, đem hắn trói đến trước mộ…......thử xem.”
Sau hai chữ “trước mộ” là một khoảng lặng thật dài, tựa hồ là lược bớt cái gì không nên nói. Mà những người khác lại đều nghe hiểu.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc xuống. Mấy nữ nhân đang khóc than cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả nước mắt cũng quên lau.
Sau một lát, một nam nhân đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nói:
“Tôi cần thêm vài người nữa, hiện tại liền đi làm.”
Tạm thời không ai nhúc nhích. Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên nam nhân này.
Hắn thấy không ai chịu cử động, liền gật đầu nói:
“Được rồi, vậy các người cứ tiếp tục khóc. Nói không chừng khóc lóc một hồi, vong hồn kia thấy các người đáng thương, đêm nay liền không gϊếŧ ai cũng nên?”
Một câu cuối cùng là để nhắc nhở mọi người, nếu hiện tại hành động, có lẽ còn có cơ hội sống sót, còn nếu cái gì cũng không làm, đêm nay chính là sẽ chết mười mấy người.
Ai cũng không dám đảm bảo, trong số mười mấy người kia không bao gồm chính mình.
Do dự một lát, lại có mấy nam nhân lục tục đứng dậy.
Tổng cộng sáu người cùng nhau hướng về phía nhà Vương Thiết Trụ đi đến.
Lúc trước, Vương Thiết Trụ bị dọa liền chạy về nhà. Về sau, thời điểm các thôn dân lên núi thắp nhan, có người đặc biệt đến báo tin kêu hắn cùng đi. Nhưng hắn thân là người khởi xướng mọi chuyện, căn bản không dám đi, sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám mở.
Những người khác nhìn sáu người kia đi xa, đều trầm mặc không nói.
Đám trẻ con đang khóc lớn tựa hồ cũng cảm nhận được cái gì, liền đình chỉ khóc, chỉ sụt sịt mũi.
Tiểu Hoa buông ra tay mẹ mình, nhẹ nhàng vòng qua những người khác, đi tới chỗ Dư Tô.
Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Dư Tô, con mắt đỏ au, thấp giọng nói:
“Tiểu Thúy, thật đáng sợ. Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Sao cậu thoạt nhìn một chút đều không sợ hãi?”
Dư Tô cầm tay nàng, thấp giọng nói:
“Sợ cũng vô dụng, đừng lo, sẽ không có việc gì.”
Tiểu Hoa khịt khịt cái mũi tắc nghẽn, nói:
“Hôm nay mình mới biết được, dì Hồng trước kia khổ như vậy.”
“Dì Hồng?” Dư Tô hỏi:
“Chính là vợ trước của Vương Thiết Trụ sao?”
Tiểu Hoa gật đầu:
“Đúng vậy, thời điểm dì ấy bị mua tới mình mới bảy tuổi. Mãi về sau dì ấy có thể ra cửa, thì cả người đều là vết thương. Mình thấy thực tội nghiệp, liền đem táo dại vừa hái cho dì ấy ăn. Dì Hồng còn hỏi "có biết trong bụng dì là muội muội hay đệ đệ hay không". Mình nói là đệ đệ, dì ấy liền rất vui vẻ, còn sờ đầu mình, khen mình là đứa trẻ ngoan……Dì Hồng thực tốt, giống như mẹ mình vậy.”
Dư Tô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể an ủi:
“Đều đã qua, đừng nghĩ nhiều.”
Nàng đứng dậy, dịch ra vị trí, chừa chút chỗ trống trên tảng đá đang ngồi, vỗ vỗ tảng đá nói:
“Tới, dựa gần đây mà ngồi.”
Tiểu Hoa lại không nhúc nhích. Nàng nhìn chằm chằm túi quần của Dư Tô, ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Thúy, trong túi cất thứ gì vậy? Còn sáng lên?”
Dư Tô cúi đầu nhìn về phía túi quần của mình, ngẩn người.
Cái gì sáng? Sao nàng cái gì cũng không nhìn thấy? Bất quá, trong túi quần này chính là mảnh lá cây lúc trước...
Nàng duỗi tay lấy ra lá cây, hỏi:
“Đang nói cái này sao?”
Tiểu Hoa đầy mặt kinh ngạc sờ sờ lá cây:
“Thật kì quái! Đây không phải là lá cây sao? Lại có thể phát sáng?”
Dư Tô nao nao, thầm nghĩ chẳng lẽ bởi vì giữa Tiểu Hoa cùng nữ nhân năm đó từng có hồi ức tốt đẹp, chính diện giao thoa, cho nên Tiểu Hoa mới có thể nhìn thấy?
Nhưng trừ bỏ phát sáng, Tiểu Hoa cũng không phát hiện thứ gì khác trên lá