Ngô Băng duỗi tay lau nước mắt, đang muốn nói chuyện, Dư Tô đã bưng khay cơm đi rồi. Êm đẹp ăn một bữa cơm, nàng không có hứng thú xem người khác khóc.
Vương Đại Long vẫy tay với Dư Tô, sau đó nhích sang chỗ Phong Đình, chừa ra một vị trí cho Dư Tô ngồi.
Chờ Dư Tô ngồi xuống, hắn nhỏ giọng hỏi:
“Sao tự nhiên cô ta lại khóc? Khóc cái gì?”
Dư Tô bật cười, xúi giục:
“Anh qua mà hỏi. Ở thời điểm con gái đang yếu ớt quan tâm một chút, biết đâu liền có thể thoát kiếp độc thân.”
Vương Đại Long bĩu môi:
“Tôi mới không đi, ở bên ngoài thì thôi, trong nhiệm vụ còn khóc sướt mướt như vậy, không thích!”
Bất quá, mặc dù ngồi ở bên này, tiếng nói chuyện cách đó một bàn vẫn có thể rõ ràng truyền tới lỗ tai bọn họ. Dư Tô bị bắt nghe nguyên nhân Ngô Băng khóc: là vì cảm thấy áy náy đối với Vệ Nghị đã chết.
Kỳ thật, dưới loại tình huống này, đổi thành bất luận một người chơi nào đều sẽ lựa chọn buông bút bỏ dở trò chơi. Bản tính con người phần lớn đều ích kỷ. Lúc gặp nguy hiểm, ai không nghĩ tới việc để người khác thế thân mình? Huống chi đại đa số người ở đây đều là người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Không phải Vệ Nghị thì cũng là người khác, nói không chừng xui xẻo là chính mình.
Tóm lại, nếu nhất định cần chết một người, mỗi người đương nhiên sẽ hy vọng tốt nhất là người xa lạ không hề có cảm tình.
Cho nên, các người chơi không vì hành vi của Ngô Băng mà xa cách nàng, trong lòng một chút cũng không cảm thấy Ngô Băng đã làm chuyện gì không đúng. Đổi thành chính mình, dưới tình huống đó cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự. Chẳng qua, ở thời điểm lựa chọn nên đoán trước, nếu bản thân mình thoát được cái chết, tất nhiên sẽ có người khác gánh vác hậu quả. Vận may của Vệ Nghị thật sự không tốt.
Trên bàn cơm hiện tại còn có Chung Liêm ngồi đối diện, bốn người trong nhóm Dư Tô cũng không nói cái gì nghiêm túc, tùy tiện tán gẫu vài câu, liền an tĩnh ăn cơm.
Cơm căn tin thế mà lại ngon ngoài ý muốn. Dư Tô rất đói, ăn xong còn đi lấy thêm một phần khác.
Mọi người không sai biệt lắm đều ăn no. Phong Đình mới mở miệng:
“Đầu tiên nói về sự kiện buổi sáng hôm qua. Giáo viên Doãn ở trước mắt bao người nhảy lầu tự sát, trước khi nhảy còn chính miệng hô to bản thân mình là trong sạch, có thể xác định hắn không phải chết do vong hồn khống chế.”
Dư Tô tiếp lời:
“Nhưng nữ sinh họ Từ nhảy lầu bỏ mạng vào 3 năm trước lại ở trong trò chơi Bút Tiên tối hôm qua xuất hiện. Nữ sinh này tuyệt đối là một...con ma mấu chốt.
Có vẻ cái chết của nàng có quan hệ đến giáo viên Doãn. Như vậy, giáo viên Doãn rốt cuộc có thật sự trong sạch hay không?
Người ta thường quan niệm con người trước khi chết đều nói lời thật lòng. Di ngôn của ông ta xem ra hơn phân nửa là thật. Nhưng chúng ta vẫn nên đến hỏi thăm nữ sinh đã tố giác ông ta quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ kia.”
“Còn nữa, hiện tại chúng ta vẫn chưa xác định được nữ sinh họ Từ có phải bị oan uổng hay không?” Vương Đại Long cau mày nói:
“Nguyên nhân chết của nữ sinh này kỳ thật có 3 khả năng. Một là bởi vì bị mọi người oan uổng tự sát, tính toán lấy cái chết chứng minh mình trong sạch. Hai là như báo chí viết, làm chuyện xấu xong chịu không nổi lương tâm khiển trách cho nên mới nhảy lầu.
Bởi vì nữ sinh họ Vương không chết, nên không tồn tại giả thuyết nữ sinh họ Từ bị vong hồn lấy mạng.”
Bạch Thiên: “Khả năng thứ ba, bị người khác gϊếŧ.”
Chung Liêm gật đầu:
“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy. Buổi chiều chúng ta phân công ra đi hỏi thăm tình huống. Vụ án mạng này mới qua 3 năm, hẳn là còn có người nhớ rõ.”
Dư Tô cùng Vương Đại Long cơ hồ đồng thời đáp ứng:
“Ok!”
Hỏi thăm tình huống tất nhiên phải làm, trọng điểm là phân công hành động, rất hợp ý Dư Tô.
Đương nhiên, Chung Liêm đưa ra ý kiến này chỉ sợ cũng có tính toán giống Dư Tô —— Chỉ có phân tán ra, bọn họ mới có cơ hội cùng đồng đội của mình đơn độc liên hệ.
Các người chơi lục tục đứng dậy rời khỏi căn tin. Dư Tô một mình đi được một đoạn đường, sau đó rẽ vào khu dạy học bên cạnh, vẫn luôn đi đến phòng vệ sinh lầu một, đậy nắp bồn cầu ngồi xuống mới móc ra di động.
Lúc này, Phong Đình đã nhắn 1 tin ở trong nhóm chat kín của 4 người bọn họ: Từ tình huống ngày hôm qua tới xem, Bút Tiên chọn người theo cách ngẫu nhiên. Chỉ có người bị lựa chọn nhìn thấy được vong hồn. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhanh chóng tìm manh mối có quan hệ tới nữ sinh họ Từ, nghĩ cách trước lần chơi Bút Tiên thứ hai, tìm được phương pháp ngăn cản vong hồn gϊếŧ người.
Vương Đại Long trả lời: Ấn theo kinh nghiệm trước giờ, phỏng chừng nữ sinh họ Từ là bị chết oan. Nếu thật là hung thủ, làm gì phải biến thành ma ở lại chỗ này?
Dư Tô: Sinh viên năm nhất của 3 năm trước hiện tại đều đang vào năm tư, chắc chắn rất bận rộn, sợ là sẽ không nhàn rỗi cùng chúng ta nói về vụ nhảy lầu 3 năm trước. Chúng ta nên trực tiếp tìm các nhân viên công tác trong trường. Thời gian bọn họ ở tại trường so với sinh viên càng dài, hiểu biết cũng nhiều hơn.
Phong Đình: Tôi đi tìm quản lý ký túc xá nam.
Vương Đại Long cũng nhắn: Tôi đây tìm lao công.
Bạch Thiên: Buồng bảo vệ trước cổng chính.
Dư Tô: Quản lý ký túc xá nữ.
Vừa lúc đêm qua cảm thấy dì quản lý ký túc cứ kỳ kỳ quái quái, lúc này có thể thuận tiện đi hỏi thăm.
Nàng nhấn cần gạt nước bồn cầu, từ trong buồng vệ sinh bước ra, một đường thẳng đến ký túc xá nữ.
Khuya hôm qua, lúc Dư Tô, Mã Duy Duy cùng Ngô Băng trở về, quản lý ký túc còn chưa ngủ, có lẽ giờ tắt đèn của phòng quản lý ký túc là sau nửa đêm. Lúc này, Dư Tô đi lại, liền thấy quản lý ký túc đang ngồi ở cửa thêu tranh chữ thập.
Công việc này rất nhẹ nhàng, nhưng tiền lương như công sức bỏ ra, không quá cao.
Dư Tô tiến lên trước, tò mò hỏi:
“Dì còn biết thêu cái này nha. Đây là thêu hình gì?”
Quản lý ký túc giơ lên tấm tranh chữ thập đang thêu cho Dư Tô xem, cười nói:
“Rảnh rỗi nhàm chán, tùy tiện làm cho hết thời gian.”
“Đẹp mà, thêu xong treo trong phòng rất hợp.” Dư Tô lộ ra bộ dáng phi thường hứng thú.
“Đây là mua ở đâu? Cháu cũng muốn mua 1 bức thử làm xem.”
Đại khái quản lý ký túc khó được nhìn thấy một nữ sinh hứng thú với cái này, cười tủm tỉm chỉ ghế bên cạnh, ý bảo Dư Tô ngồi xuống, bắt đầu giảng giải kỹ thuật thêu tranh chữ thập, còn nói lần sau có thể giúp Dư Tô mang 1 bộ tới dạy