Mặc dù trong miệng nói “xứng đáng”, nhưng trên mặt quản lý ký túc có chút phức tạp, không có bất luận một biểu tình hả giận hoặc là sảng khoái nào. Dư Tô nhất thời không nhìn ra cảm xúc chân thật của bà ta, đang muốn nhìn kỹ lại, bà ta đã nở nụ cười:
“Aiz, dù sao cũng là mấy tin đồn lung ta lung tung, không biết câu nào thật, câu nào giả, nghe thôi chứ đừng để tâm.”
Dư Tô hỏi: “Dì biết nữ sinh viên kia là ai không?”
Quản lý ký túc lắc đầu:
“Sao mà biết? Chắc chỉ có bạn thân của nữ sinh kia mới rõ ràng. Bất quá, loại chuyện này đừng tùy tiện hỏi thăm. Nếu đem thân phận người ta hấp thụ ánh sáng, khẳng định lại bị mọi người chỉ trỏ sau lưng!”
Dư Tô nghĩ thầm, nàng cũng không muốn, nhưng không hỏi thăm, manh mối này chỉ có thể chặt đứt.
Dư Tô cùng quản lý ký túc lại hàn huyên trong chốc lát, trước sau không thể từ trong miệng đối phương hỏi ra chuyện của 3 năm trước đây. Lúc đang định rời đi, di động của Dư Tô vang lên.
Nàng tưởng đồng đội gọi điện tới, móc di động ra liền thấy trên màn hình biểu hiện chữ "Mẹ".
Dư Tô hơi sửng sốt, tạm biệt quản lý ký túc, đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Đầu bên kia, một thanh âm ôn hòa truyền tới:
“A lô, Tình Tình.”
Đây là tên của khối thân thể Dư Tô đang sắm vai, Điền Tình.
Thanh âm trong điện thoại ôn nhu hào phóng. Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, Dư Tô đã có thể hình dung trong đầu hình tượng của một phụ nữ trí thức. Nàng khẽ hắng giọng, phi thường không quen mà kêu một tiếng:
“Mẹ.”
“Nghe đồng nghiệp nói trong trường học 2 ngày nay liên tiếp có 2 người nhảy lầu chết. Con có sao không?” Trong điện thoại, nữ nhân quan tâm nói:
“Nếu sợ cứ xin nghỉ về nhà.”
Qua vài câu, Dư Tô đã bắt được trọng điểm, nghi hoặc hỏi:
“Đồng nghiệp?”
“Ừ, sao vậy? Năm trước con cũng gặp qua rồi, chính là chú Lưu.”
“Hiện tại chú ấy đang phụ trách phỏng vấn khu vực trường học bên kia, tới mà không thấy con ở trường, liền gọi điện cho mẹ, nói sợ con bị dọa không dám đi học.”
Phỏng vấn? Phóng viên?
Dư Tô nhíu mày, trong đầu nháy mắt đem thân phận của mình cùng những báo chí cũ đó móc nối vào nhau.
“Tình Tình? Sao không nói lời nào? Có phải đang bận chuyện gì hay không?” Trong điện thoại, nữ nhân ôn hòa cười hỏi.
“Nếu bận, mẹ cúp máy trước.”
Dư Tô nhanh chóng nói:
“Không bận không bận!...Mẹ, chú Lưu phụ trách phỏng vấn chỗ khu vực trường học bao lâu rồi? Được 3 năm chưa?”
Trong điện thoại trầm mặc một chút, tiếp theo truyền đến một trận cười khẽ:
“Có phải thật bị dọa choáng váng rồi không? Trước kia khu vực trường học bên con đều là mẹ phụ trách phỏng vấn. Hiện tại mẹ đang có em bé, công ty sợ thai phụ không đi xa được mới điều chú Lưu sang tiếp nhận. Tình Tình, sao ngay cả chuyện này cũng quên?”
Dư Tô sửng sốt, hỏi:
“Nói như vậy, đàn chị họ Vương bị đầu độc, cùng với đàn chị họ Từ nhảy lầu 3 năm trước, đều do mẹ phụ trách phỏng vấn đưa tin sao?”
Lúc này, khoảng thời gian trầm mặc trong điện thoại kéo dài rất lâu. Ước chừng qua 1 phút đồng hồ, Dư Tô thiếu chút nữa cho rằng bên kia đã cúp máy, mới nghe thấy trong di động truyền đến thanh âm:
“Sao tự nhiên hỏi cái này?”
Giọng nói của đối phương nghiêm túc không ít, rõ ràng có điểm không phù hợp.
Dư Tô trả lời: “Chỉ là 2 ngày nay một giáo sư cùng một sinh viên lần lượt nhảy lầu, các bạn học liền bàn tán lại chuyện 3 năm trước cũng có một đàn chị họ Từ nhảy lầu. Nên con có chút tò mò……”
“Như vậy sao?” Nữ nhân nói:
“Lúc đó đúng là mẹ phụ trách phỏng vấn. Còn nhớ khi đó có một vị giáo sư nói là toàn bộ trường học chỉ có 5 người có thể tiếp xúc đến loại chất hóa học này. Mà một người trong số đó chính là nữ sinh họ Từ về sau nhảy lầu tự sát.”
Xem ra cách 3 năm, người này vẫn nhớ rất rõ ràng.
Dư Tô nói: “Mẹ biết không? Vị giáo sư nhận phỏng vấn lúc ấy, chính là giáo sư Doãn nhảy lầu chết hôm qua.”
“A!” trong điện thoại truyền đến một tiếng hô kinh ngạc:
“Là ông ta sao, thật trùng hợp……”
Dư Tô ngẫm nghĩ, hỏi:
“Lúc ấy mẹ tiến hành phỏng vấn, cũng giống như những người khác cảm thấy hung thủ hại đàn chị họ Vương chính là đàn chị họ Từ sao?”
“Cái này……” Nữ nhân kéo dài giọng, tựa hồ đang tự hỏi, vài giây sau mới trả lời:
“Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng lời của vị giáo sư kia kỳ thật đã đủ rồi. Hơn nữa, con hẳn là đã biết, nữ sinh họ Từ cùng nữ sinh họ Vương lúc ấy có mâu thuẫn rất lớn. Nữ sinh họ Từ vẫn luôn nhằm vào nữ sinh họ Vương. Chỉ cần là người quen biết hai người họ, đều sẽ cảm thấy hung thủ chính là nữ sinh họ Từ.”
Dư Tô lên tiếng truy vấn:
“Vậy lúc phỏng vấn, mẹ không thấy có chỗ nào kỳ quái sao? Lỡ như đàn chị họ Từ kỳ thật không phải hung thủ...”
“Tình Tình.” Nữ nhân cắt lời nàng:
“Người đã chết 3 năm, hỏi nhiều vậy làm gì? Mẹ cảm thấy con hiện tại mới có chỗ kỳ quái, trước kia lá gan nhỏ xíu, nghe được hai chữ người chết đã sợ hãi, bây giờ trường học chết liên tiếp 2 người, thế mà một chút cũng không sợ, còn truy vấn chuyện này?”
Dư Tô thầm nói không xong. Nàng lại không biết Điền Tình nguyên bản là cái dạng gì.
Nàng nhanh chóng nói:
“Ai da! Sắp đến giờ học rồi. Mẹ, con không nói nữa, cúp máy trước đây, bye bye.” Không đợi bên kia trả lời, Dư Tô lập tức cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm màn hình tối đen, Dư Tô thầm nghĩ, từ trong miệng mẹ của Điền Tình tựa hồ cũng không hỏi ra manh mối hữu dụng gì, nhưng…
Thân là phóng viên, bản thân người này không phải chính là một manh mối sao? Nếu không, sao lại trùng hợp như vậy, thân phận mà nàng sắm vai vừa lúc có một thân thích liên quan đến vụ án 3 năm trước.
Dư Tô thu hồi ý nghĩ, lập tức mở di động nhắn tin vào trong nhóm chat cho ba người khác, sơ lược lại suy đoán của mình một lần.
Vương Đại Long nhắn một icon kinh ngạc: Tôi hỏi thăm mấy dì lao công trong trường. Tin tức mà họ biết cũng không hơn gì tin tức trên báo mà chúng ta tìm thấy, không có manh mối mới. Bất quá, có một dì lao công trong đó nói biết nữ sinh bị giáo sư Doãn quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ là ai.
Phong Đình cũng