Bị úp nồi từ trên trời rơi xuống, Dư Tô bất đắc dĩ lắc đầu:
“Nhiệm vụ lần này rất kỳ quái. Chúng ta không thể dựa theo lẽ thường suy đoán. Thời điểm nhiệm vụ tuyên bố đã nhắc nhở các người chơi phải đồng tâm hiệp lực. Nhưng bây giờ giữa các người chơi lại xuất hiện…một Ngô Nhĩ không biết thật giả. Hiện tại tôi cũng bị hoài nghi.
Tiếp theo lại là ai đây? Đến cuối cùng có phải chúng ta sẽ hoàn toàn quên nhiệm vụ nhắc nhở, mỗi người đều nghi kị lẫn nhau hay không?”
“Nghe...cô nói như vậy...” Vinh Huy chậm rãi nói:
“Có lẽ, nhiệm vụ này...có quỷ quái...trộn lẫn, chính là cố ý....để làm...chúng ta...ngờ vực lẫn nhau, sau đó...liền không có biện pháp...hoàn thành nhiệm vụ.”
Nam què chân sửng sốt một chút, gật đầu:
“Cũng có khả năng.”
Hắn nhìn về phía Dư Tô:
“Nhưng tôi không phải vô căn cứ mà nghi ngờ cô. Tối hôm qua cô đích xác cùng Ngô Nhĩ ra ngoài. Về điểm này, chỉ sợ cô cần cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
Ngô Nhĩ kêu to:
“Mẹ nó! Đã nói tôi ngủ một mạch đến sáng, chỗ nào cũng chưa đi qua!”
Dư Tô nhìn Ngô Nhĩ, trầm giọng nói:
“Được rồi, đừng tiếp tục chủ đề căn bản không thể phân biệt rõ này nữa, quá lãng phí thời gian. Kế tiếp, vì hoàn thành nhiệm vụ, cũng vì tin nhắn nhiệm vụ đã nhắc nhở, tôi sẽ một năm một mười kể lại toàn bộ chuyện tôi trải qua tối hôm qua.”
Ánh mắt tất cả mọi người liền tập trung vào trên mặt Dư Tô, thấy Dư Tô thần sắc trầm trọng, đều lập tức nghiêm túc lên, không ai mở miệng nói gì nữa.
Dư Tô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, liền bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc.
Thời điểm ngồi trên xe, nàng đã nghĩ tới, dựa theo biểu hiện của các người chơi hiện tại, bọn họ còn nhớ rõ đoạn ký ức lúc đào ra thi thể Ngô Nhĩ, nhưng lại không nhớ rõ đã từng đào ra thi thể Lý Nhị. Nói cách khác, bọn họ chỉ có một trong ba đoạn ký ức, không có đoạn về Lý Nhị.
Mà ở đoạn ký ức thứ nhất, các người chơi khác đều đang ngủ, chỉ có Lý Vân cùng Dư Tô tỉnh dậy đi tìm manh mối. Tuy nhiên sau đó Lý Vân lưu lại chòi gà đào huyệt, chỉ có Dư Tô một mình trở về phòng kêu người, sau đó nhìn thấy Ngô Nhĩ chết.
Cho nên, Dư Tô không thể không thuật lại tất cả chuyện nàng trải qua tối hôm qua, một điểm cũng không thể lược bỏ.
“…...Lúc ấy tôi rất nghi ngờ Ngô Nhĩ. Hắn tựa hồ cũng không sợ bị hoài nghi, cho nên mới gấp gáp khó dằn nổi mà cùng Đường Sam đi ra ngoài ngay trước mặt tôi.
Còn tôi, thứ nhất, đó mới chỉ là hoài nghi. Thứ hai, tôi muốn nhìn xem Ngô Nhĩ rốt cuộc có vấn đề hay không, bởi vậy không ngăn cản Đường Sam rời khỏi. Đoạn ký ức thứ ba thì mọi người đều nhớ rõ, tôi sẽ không nhiều lời.”
Dư Tô nói xong, ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng người một, chờ bọn họ phản ứng.
Lại thấy tất cả đều là biểu tình kinh ngạc xen lẫn mê mang, tựa hồ đều lâm vào trầm tư, một hồi lâu cũng chưa ai mở miệng nói chuyện.
Dư Tô đợi vài phút. Lý Vân hỏi:
“Vì sao chỉ có mình cô trải qua nhiều chuyện như vậy?”
“……” Dư Tô bất đắc dĩ nhún vai:
“Đây cũng muốn biết.”
Ngô Nhĩ thề thốt: “Tôi thật sự trong sạch! Nếu tôi là quỷ, ban ngày ban mặt còn đứng ở chỗ này nói tào lao với mấy người sao?”
“Huynh đệ, đừng lấy cái này ra chống chế.” Trương Tam nói:
“Trước kia tôi cũng từng ban ngày ban mặt bị quỷ truy đuổi.”
Ngô Nhĩ thật là có mười cái miệng cũng giải thích không rõ, cuối cùng nhụt chí rống lên một tiếng:
“A!!! Tới đi, tùy tiện mấy người nghĩ thế nào! Lão tử một mình đi tìm manh mối!”
Hắn nói xong liền tức giận băng qua đường mòn vào rừng trúc, hướng về phía các khu nhà khác.
Dư Tô nhìn hắn đi xa, khẽ thở dài:
“Chúng ta cũng đi xem xét, đừng lãng phí thời gian.”
Vinh Huy hất cằm ám chỉ phía sau bọn họ. Các người chơi đang đưa lưng về phía bên kia lập tức quay đầu lại, liền thấy Mã Tứ cùng hai giám sát khác đang đứng ngoài cổng, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm các người chơi.
Hiển nhiên, mấy ăn xin đứng chung một chỗ lén lút nói chuyện phiếm, ở trong mắt đám giám sát là cảnh tượng không tốt lắm.
Mọi người lục tục tản ra. Vinh Huy hướng tới đầu thôn. Nam què chân chống gậy đi cùng hắn.
Trương Tam ngẫm nghĩ, hạ thấp giọng nói:
“Đầu thôn có vài người già cùng trẻ con sinh sống. Tôi cũng chọn đi hướng đầu thôn.”
Dứt lời, hắn liền chống gậy đi theo nam què chân.
Dư lại Dư Tô cùng Lý Vân liếc mắt nhìn nhau, liền xoay người hướng về phía Ngô Nhĩ rời đi.
○●○○
Lý Vân rất ít nói. Dư Tô tuy rằng cùng Lý Vân sóng vai, một câu giao lưu cũng không có.
Khu nhà bên kia rừng trúc phi thường tồi tàn, nửa vách tường đều sập. Bên trong rõ ràng không có người ở. Hai người chỉ nhìn thoáng qua, liền tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Lúc này, Dư Tô nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, liền thấy Mã Tứ đi theo bọn họ.
Đây là hiển nhiên, đám giám sát cho các ăn xin cơ hội ra ngoài đi lại, cũng vì giảm bớt khát vọng chạy trốn của bọn họ. Nhưng các người chơi vừa rồi tụ tập nói chuyện một hồi, sau đó lại chia làm 2 nhóm hướng về 2 hướng bất đồng, trong mắt đám giám sát chỉ sợ là bọn họ đang lên kế hoạch chạy trốn.
Bởi vậy, Mã Tứ không theo lại đây mới là lạ. Bên nhóm người của Trương Tam phỏng chừng cũng có giám sát đi theo.
Dư Tô thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiến lên phía trước một đoạn, xa xa thấy được Ngô Nhĩ đang từ một căn nhà đi ra.
Hắn thấy Dư Tô cùng Lý Vân, cũng thấy Mã Tứ theo đằng sau, hơi ngừng bước chân, tựa hồ muốn nói gì, lại không nói ra, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Nói vậy, nơi này hẳn không có phát hiện gì. Nhưng Dư Tô đối với Ngô Nhĩ không thể trăm phần trăm tín nhiệm, rốt cuộc đêm qua hắn chính là một phần tử nguy hiểm.
Bởi vậy, Dư Tô vẫn ngừng lại trước căn nhà này, bước vào xem xét.
Lý Vân đứng ở cửa do dự một chút, tựa hồ không biết có thể tín nhiệm Dư Tô hay không. Cuối cùng Lý Vân lựa chọn không tin —— cũng bước vào.
Kết quả tìm xong căn nhà này cũng trong dự kiến, cái gì cũng không phát hiện.
Thời điểm hai người đi ra, Mã Tứ liền ở bên ngoài, mới vừa ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng đế giày dụi dụi.
Thấy hai người ra ngoài, Mã Tứ không nhịn được hỏi:
“Mấy người hôm nay làm cái gì? Đi khắp nơi lục lọi nhà người khác?”
Dư Tô cười: “Dù sao cũng không ai ở, nhàm chán liền tùy tiện vào xem mà thôi.”
Mã Tứ không tin tưởng câu trả lời của Dư Tô, cặp mắt như mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm nàng nói:
“Tốt nhất đừng chơi chiêu gì, nếu không……” Hắn kéo dài âm cuối, bởi vậy mà phần chưa nói ra càng khiến người ta sợ hãi.
Dư Tô mãnh liệt lắc đầu:
“Yên tâm, chúng tôi không ngu, chẳng lẽ chúng tôi còn có thể chạy nhanh hơn Minibus sao?”
Mã Tứ cười nhạo một tiếng, không nói nữa.
Dư Tô cùng Lý Vân lại đi tiếp. Tìm xong 2 khu nhà hoang, hai người thấy ở căn nhà nhỏ phía trước, Ngô Nhĩ đang cùng một bà lão trò chuyện.
Hắn nhìn thấy Dư Tô cùng Lý Vân, xa xa vẫy tay với bọn họ.
Thoạt nhìn là có phát hiện gì đó.
Dư Tô cùng Lý Vân không hẹn mà cùng tăng nhanh bước chân, mau chóng đi qua.
Bên ngoài căn nhà đắp bằng bùn đất này có một loạt hàng rào vây lên. Hiện cổng rào đang mở, bà lão ngồi ở trong sân, Ngô Nhĩ ngồi bên cạnh hỏi chuyện.
Thời điểm hai người đi qua, liền nghe được một bộ phận trong đó.
“…...Hắn chính là không biết cố gắng, luôn làm những chuyện hại người. Aiz~, chết cũng đáng!”
Ngô Nhĩ chờ hai người đi tới, bổ sung:
“Bà ấy đang nói con trai mình, mới chết năm ngoái.”
Bà lão nhìn thấy lại có người tới, liền chỉ băng ghế dài dưới mái hiên:
“Hai người tự đi bê ghế tới ngồi. Ta nhìn thấy mấy người rất nhiều lần, hôm nay đều rảnh rỗi lại đây sao?”
Lý Vân đi qua bê ghế. Dư Tô cười nói:
“Mấy ngày trước đi làm về quá mệt, hôm nay còn đỡ, liền ra tản bộ một chút.”
“Aiz~, xem ra mấy người cũng không dễ dàng.” Bà lão thở dài, đồng tình nhìn chỗ cánh tay trái bị mất của Dư Tô, thương hại nói:
“Mấy người hiện còn có thể dựa vào ăn xin kiếm cơm, sau này già rồi phải làm sao?”
Nghe giọng điệu của bà lão giống như cho rằng đám ăn xin này là tự tụ tập cùng nhau để đi ăn xin, mà không phải bị khống chế.
Có thể thời điểm những giám sát kia tới đây chính là nói với người trong xóm như vậy.
Ngô Nhĩ hỏi: “Mới nãy bà nói con trai làm chuyện hại người gì, cho nên mới chết phải không?”
Đây là chuyện thương tâm của người ta, nhưng cũng là vấn đề các người chơi cần thiết hỏi.
Bà lão rũ xuống mí mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới trả lời:
“Nó đi theo một kẻ gọi là Trương Tam học thói hư tật xấu, cả ngày chỉ biết lêu lổng khắp nơi. Năm trước nó cùng Trương Tam vào thành phố, cả đêm không về. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Tam trở về báo…con trai ta say rượu ngủ trên đường cái, bị xe tải cán chết.”
Ba người chơi nghe đến cái tên “Trương Tam” đều đồng thời sửng sốt.
So với người con trai đã chết kia, điểm bọn họ càng chú ý hiển nhiên là “Trương Tam”.
Đây là trùng hợp sao? Hay là……
“Bà ơi, vậy Trương Tam...hiện tại thế nào?” Lý Vân mở miệng hỏi.
Bà lão nhìn Lý Vân một cái, lắc đầu:
“Trước đó không lâu cũng đã chết, nghe nói là ở bên ngoài cùng một đám người làm chuyện xấu, chọc tới bọn giang hồ…hình như gọi là Long ca gì đó, bị chém bằng dao đến chết.”
Đã chết? Còn dính líu đến “Long ca” mà đám người Lý Nhị liên tiếp nhắc tới……
“Bà còn nhớ rõ Trương Tam trông như thế nào không?” Dư Tô hỏi.
Bà lão hồi ức một chút, kỳ quái nhìn về phía nàng:
“Hỏi cái này làm gì?”
Dư Tô lung tung đáp:
“À! Cháu cũng quen biết một người gọi là Trương Tam, năm trước liền đột nhiên...mất liên hệ, không biết có phải cùng một người hay không?”
Cũng may đối phương cũng không đặc biệt để ý chuyện này, thực mau liền nói:
“Để xem...Lông mày của hắn vừa dày vừa thô. Đôi mắt không lớn. Mặt chữ điền, môi mỏng……Diện mạo phổ thông, không có gì đặc biệt.”
Nhưng cái diện mạo phổ thông này, đối với các người chơi mà nói đã đủ rồi.
Dư Tô liếc mắt nhìn Ngô Nhĩ một cái, lại nhìn sang Lý Vân, chỉ thấy biểu tình hai người đều thập phần ngưng trọng. Mà chính bản thân nàng chắc cũng không khác gì —— bởi vì người chơi Trương Tam, cũng có một khuôn mặt phổ thông như bà lão miêu tả.
Cho dù người có loại diện mạo này không ít, nhưng ở chỗ này, dưới tình huống này, cả tên lẫn diện mạo đều hoàn toàn khớp, liền không thể chỉ xem là trùng hợp.
Mà theo bà lão nói, Trương Tam trước đó không lâu đã sống sờ sờ bị chém chết. Vậy Trương Tam hiện tại xuất hiện ở đây lại là ai?
Lúc này, Ngô Nhĩ đưa mắt ra hiệu cho hai người, ý bảo đã đến lúc rời đi.
Ba người tạm biệt bà lão, lục tục ra cổng rào, nhìn đến Mã Tứ cách đó không xa, liền tạm thời không nói chuyện gì.
Mãi cho đến khi trở lại tòa nhà mà nhóm ăn xin ở, ba người đi về hướng đầu thôn bên kia vẫn chưa trở lại.
Nhóm người phía Dư Tô liền về phòng trước, lúc này mới thoát khỏi bị canh chừng, có thể thương lượng chuyện ban nãy.
Ngô Nhĩ kích động nói:
“Tôi rốt cuộc hiểu ra là sao rồi! Nhất định là như vậy!”
Dư Tô cùng Lý Vân đều nhìn hắn, không nói chuyện. Hắn cũng không chờ được ai hỏi, liền nói tiếp:
“Mỗi đêm đều sẽ có manh mối bất đồng, kẻ địch bất đồng. Manh mối tối hôm qua nhiệm vụ cho các người là thi thể giả của tôi. Nếu trước khi Đường Sam chết, các người tìm được nó, liền biết kẻ địch đêm đó là ai, Đường Sam cũng tránh khỏi cái chết.
Manh mối hôm nay chính là bà lão kia. Thứ bà ấy nói là về kẻ địch đêm nay của chúng ta - Trương Tam! Hiện tại chúng ta đã biết. Chỉ cần buổi tối đề phòng Trương Tam, chúng ta sẽ không phải chết!”
Dư Tô thầm nghĩ, suy đoán của Ngô Nhĩ cùng nàng là giống nhau, phỏng chừng Lý Vân cũng nghĩ như vậy.
Nàng ngẫm nghĩ, hỏi:
“Như vậy, có cần nói cho Vinh Huy với nam què chân biết manh mối này hay không?”
Vừa rồi còn vô cùng kích động, Ngô Nhĩ lập tức bình tĩnh lại, rũ mí mắt cau mày trầm tư.
Mà Lý Vân lại ở thời điểm này mở miệng:
“Không thể nói.”
Dư Tô gật đầu, nhìn về phía Lý Vân:
“Tôi