Cho đến khi một sợi khói đen đại biểu cho Trương Tam hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người, Ngô Nhĩ mới từ trong kinh hãi phục hồi lại tinh thần.
Hắn đau đớn hô lên một tiếng, theo bản năng duỗi tay che lại lồng ngực của mình, ngay sau đó lại nhanh chóng thả tay ra, kéo cổ áo nhìn 5 lỗ thủng thấm máu trên ngực, đau đến hít hà.
Những người khác đều ghé sát vào nhìn. Dư Tô thầm nghĩ, cũng may nam què chân phản ứng nhanh, kịp thời cứu Ngô Nhĩ. Nếu không……bọn họ có khả năng sẽ tận mắt nhìn thấy một màn moi tim người sống.
“Vết thương không quá nặng, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.” Nam què chân nói, kêu Dư Tô:
“Cô đi lấy áo của Lưu Ngũ lại đây, băng bó miệng vết thương cầm máu cho hắn. Chân tôi như vầy hành động không tiện.”
Dư Tô gật đầu, xoay người đến cuối giường cầm một cái áo thoạt nhìn còn tương đối sạch sẽ, cùng Vinh Huy hỗ trợ xử lý miệng vết thương cho Ngô Nhĩ.
Ngô Nhĩ vẫn còn kinh hoàng, biểu tình hoảng sợ tột độ. Cho đến khi miệng vết thương được xử lý xong, hắn rốt cuộc mới tỉnh táo, nhớ ra mình chưa nói cảm ơn nam què chân:
“Vừa rồi nhờ có anh, nếu không tôi hiện đã là một xác chết!”
Nam què chân lắc đầu:
“Đừng nói mấy lời vô dụng này. Hôm nay tôi giúp anh, chỉ cần anh nhớ kỹ, lần sau tôi gặp nguy hiểm thì tới hỗ trợ một phen là được.”
Ngô Nhĩ liên tục gật đầu, lại nhìn về phía những người khác:
“Bây giờ các người đã tin chưa? Tôi thật sự không có vấn đề!”
“Cái này còn không xác định.” Nam què chân nói:
“Tuy rằng tôi vừa cứu anh, nhưng cũng không thể xác định anh cùng Trương Tam có phải cùng một phe hay không. Lỡ đâu hai người phối hợp diễn khổ nhục kế thì sao? Nếu không, Trương Tam biết rõ nhiều người ở đây như vậy, phần lớn sẽ không thành công, hà cớ gì còn muốn công kích anh?”
Ngô Nhĩ á khẩu không trả lời được, hơn nửa ngày mới bất đắc dĩ thở dài:
“Thôi! Dù sao tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, các người đều có thể tìm ra lý do nói tôi có vấn đề!”
Loại đề tài này có đàm luận bao lâu cũng không ra được kết quả. Lý Vân nhìn miệng vết thương đã được băng bó của Ngô Nhĩ, trầm giọng nói:
“Trở về phòng xem.”
Dư Tô đỡ Ngô Nhĩ, cùng Lý Vân ra ngoài. Những người khác cũng đi theo.
Đêm hôm qua, "Ngô Nhĩ" cùng Đường Sam tới phòng bếp. Sau đó Đường Sam chết, "Ngô Nhĩ" mất tích. Nhưng sáng sớm tỉnh dậy, Ngô Nhĩ vẫn còn êm đẹp ngủ trong phòng. Cho nên hiện tại trong lòng bọn họ có chút không xác định, "Trương Tam" vừa rồi biến mất có phải cũng về tới trong phòng ngủ hay không?
Tuy nhiên, khi bọn họ ra khỏi phòng Lưu Ngũ, băng qua giếng trời trở lại trong phòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trương Tam. Ngược lại, ổ khóa trên cổng chính không biết bị mở ra từ khi nào.
Người đầu tiên phát hiện điểm này là Vinh Huy. Hắn chỉ tay vào cổng chính nhỏ giọng kêu một tiếng, ngay lập tức đi qua tháo xuống ổ khóa, kéo ra cánh cổng.
“Cửa không khóa?” Bước ra ngoài rồi, bọn họ vẫn còn có chút khó tin.
Dư Tô hồi ức lại, nói:
“Ngay từ đầu khẳng định có khóa.”
“Không phải là vì chúng ta đã đánh bại con quỷ giả dạng Trương Tam, cho nên liền tiến vào giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ chứ?” Nam què chân lên tiếng:
“Có khả năng quy tắc nhiệm vụ là: Giải quyết quỷ, liền có cơ hội rời khỏi khu nhà này, ra ngoài tìm manh mối.”
Vinh Huy đáp: “Có lý, trước tìm xem.”
“Vậy mọi người đừng phân tán, chúng ta cùng nhau đi.” Ngô Nhĩ vẫn còn sợ hãi:
“Vừa rồi Trương Tam chỉ là biến thành một làn khói đen biến mất, không nhất định đã bị đánh bại. Lỡ hắn đột nhiên lại toát ra……Mọi người ở cùng nhau sẽ tiện tùy cơ ứng phó hơn.”
Nam què chân ngẫm nghĩ, nói:
“Nhưng hiện tại đã biết ai là quỷ, cũng biết làm thế nào đối phó nó. Tôi cho rằng chúng ta hẳn nên chia làm 2 đội. Một đội hướng lên đầu xóm, một đội hướng xuống cuối xóm, như vậy có thể làm ít được nhiều, không trì hoãn thời gian. Dù sao chúng ta còn tận 5 người, chia làm 2 đội cũng không ai bị đơn lẻ, gặp được Trương Tam khẳng định có thể đối phó.”
“Cũng đúng.” Vinh Huy gật đầu.
Nam què chân nói tiếp: “Vậy phân đội. Chân tôi hành động không tiện, nên sẽ cùng nhóm với một người đi lại dễ dàng…Vinh Huy, anh với tôi một đội, ba người còn lại một đội, thế nào?”
Vinh Huy nhìn Dư Tô, Lý Vân cùng Ngô Nhĩ, lắc đầu:
“Ngô Nhĩ đang bị thương, ở cùng đội với 2 nữ giới. Xét về thể lực, ai cũng không chiếm ưu thế. Không được, tôi sẽ đi cùng…Linh Tử. 3 người cùng một đội.” Hắn nói, chỉ vào Dư Tô.
Dư Tô lập tức lắc đầu:
“Anh cùng Lý Vân một đội. Hai người tứ chi kiện toàn ở cùng nhau càng an toàn. Tôi cùng 2 người họ một đội. Dù sao 3 người thế nào cũng có thể hơn 2.”
Kỳ thật, mấu chốt chính là nàng không muốn cùng bất cứ ai đơn độc ở cùng nhau. Mặc kệ người kia thực sự có vấn đề hay không, nàng đều phải phòng bị.
Bất quá, mặc kệ chia thế nào cũng không an toàn, vẫn phải cùng đội với Ngô Nhĩ. Hiềm nghi của hắn cho tới bây giờ còn không tính hoàn toàn tẩy sạch.
Nam què chân lắc đầu, còn muốn nói thêm điều gì. Lý Vân liền không kiên nhẫn nói:
“Đi thôi, phiền phức!”
Dứt lời, Lý Vân liền quay người hướng về phía cuối xóm. Vinh Huy theo sau. Nam què chân đành nuốt xuống lời chưa kịp nói.
Dư lại ba người xuất phát về phía đầu xóm.
Miệng vết thương của Ngô Nhĩ còn rất đau, thời điểm đi đường đều hơi gập người xuống. Vì thế, Dư Tô liền phụ trách đỡ nam què chân.
Có nàng hỗ trợ, tốc độ của 3 người cũng không chậm.
Vừa đi, nam què chân vừa nói:
“Ban ngày tôi, Trương Tam và Vinh Huy đã tìm bên này một lần, không phát hiện gì. Không biết buổi tối có thể xuất hiện thứ gì mới hay không?”
Ngô Nhĩ nói: “Trước kia tôi từng làm qua 2 nhiệm vụ, đều là vào buổi tối phát hiện thứ mà ban ngày không thấy được, hy vọng lần này cũng có thể.”
Hắn hiện tại bị thương, càng bức thiết muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi nơi này.
○●○○
Phía trước có một khu nhà nhỏ. Cổng chính đang mở. Ba người trực tiếp đi vào.
Bố cục của khu nhà này không khác biệt lắm với khu nhà bọn họ ở. Chẳng qua nằm bên trái cổng chính không phải phòng, mà là chuồng heo.
Ba người cùng nhau bước vào căn phòng bên phải tìm trước.
Bởi vì không có ai ở, cho nên bên trong trống rỗng, tìm khá dễ dàng. Chừng hai ba phút sau, bọn họ liền đi ra, lại vào một phòng khác.
Vẫn không có bất luận phát hiện gì, cho đến khi bọn họ đi vào gian phòng ngủ cuối cùng.
Thời điểm đẩy cửa bước vào, Dư Tô liền bị bụi bặm trong phòng làm sặc đến mức ho khan.
Nơi này thoạt nhìn cùng các phòng khác không có gì khác biệt. Nhưng nàng thực mau liền chú ý tới, ở chính giữa sàn nhà có một vết máu còn chưa khô.
Thời điểm nhìn thấy vết máu, Dư Tô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Đã chuẩn bị tốt tâm lý nhìn thấy quỷ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Dư Tô vừa thả lỏng xuống. Nam què chân đang được nàng đỡ bỗng nhiên duỗi tay, lặng lẽ nhéo tay nàng một cái.
Dư Tô nhìn hắn, chỉ thấy hắn biểu tình nghiêm trọng, ánh mắt đảo qua xà nhà vài lần, ý bảo Dư Tô nhìn xem.
Nhưng nàng không thấy được, nam què chân lại thấy. Điểm này tương đối kỳ quái.
Trên xà nhà thật sự có gì đó sao? Hay là do con quỷ giả dạng Trương Tam cố ý chế tạo ảo giác, làm bọn họ nghi kị lẫn nhau?
Nếu thật như vậy, không thể không nói, chiêu này rất hiệu quả.
Ít nhất hiện tại, Dư Tô không chỉ phải phòng bị Ngô Nhĩ, ngay cả nam què chân bên cạnh cũng không thể tin.
Rốt cuộc bản thân nàng không nhìn thấy thứ trên xà nhà, lại không thể hoàn toàn xác định nam què chân có phải đang nói dối hay không.
Một đường trầm mặc, 3 người thực mau đi tới khu nhà tiếp theo.
Nam què chân nói nơi này ban ngày có người ở. Nhưng thời điểm 3 người tiến gần lại phát hiện cửa nhà mở sẵn, bên trong không một bóng người. Đồ đạc ngược lại còn rất đầy đủ, thoạt nhìn thật sự có người ở.
Lúc đi ra nhà xí sau vườn, nam què chân bỗng nhiên nói:
“Tôi muốn đi vệ sinh. Hai người ở ngoài chờ tôi một lát.”
Hắn nói xong, còn nhìn thoáng qua Dư Tô.
Dư Tô nhướng mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc nãy thứ nam què chân thấy được là thi thể của Ngô Nhĩ? Nếu không, giờ hắn lại cố ý thiết kế cho nàng cùng Ngô Nhĩ đơn độc ở cùng nhau, mục đích là gì?
Lấy mạng nàng ra thí nghiệm xem thứ hắn nhìn thấy lúc nãy là thật hay giả sao?
Lúc này, Ngô Nhĩ tiến tới, nói với nam què chân:
“Để tôi đỡ anh đi qua.”
Dư Tô liền buông lỏng tay, híp mắt nói:
“Theo tôi thấy, chi bằng hai người cùng nhau đi vào. Chân của tôi vẫn lành lặn. Nếu Trương Tam xuất hiện ở ngoài sân, tôi có thể lập tức chạy tới chỗ hai người. Ngược lại, nếu Trương Tam xuất hiện ở nhà xí, người què chỉ có một mình, căn bản trốn cũng không thể trốn. Chờ chúng ta chạy tới, hắn khả năng đã mất mạng.”
Ngô Nhĩ nhìn nam què chân, gật đầu đồng ý:
“Cũng đúng, vậy cô đứng gần chút, có chuyện gì cứ trực tiếp chạy vào. Dù sao dưới loại tình huống này, không cần bận tâm sẽ nhìn thấy cái gì không thể nhìn, mạng mới quan trọng nhất.”
Dư Tô cũng nhìn nam què chân, chỉ thấy hắn hơi trầm mặt, ánh mắt lập loè vài cái, vội vàng lắc đầu:
“Không cần, hai người lưu lại bên ngoài…Tôi chỉ đi vệ sinh mà thôi, không cần ai theo. Như vậy...không tốt lắm đâu!”
Ngô Nhĩ nghe vậy, lập tức cười nói:
“Chậc! Hai chúng ta đều là nam, mỗi người trông như thế nào không phải đều rõ ràng, có gì phải xấu hổ? Lại không phải chưa bị ai xem qua, chẳng lẽ anh chưa bao giờ đi nhà vệ sinh công cộng sao?”
Dư Tô nói: “Thời gian hai người băn khoăn chuyện này, đi hai lần nhà xí đều ra tới.”
Nam què chân nhìn về phía Dư Tô, trong mắt hàm chứa tức giận, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích:
“Vậy thôi! Tôi sẽ nhịn, tìm manh mối quan trọng hơn.”
Hắn nói xong liền bước đi, thoạt nhìn thật sự không muốn cùng Ngô Nhĩ đơn độc ở chung.
Ngô Nhĩ lại duỗi tay đỡ hắn, kéo hắn vào nhà xí:
“Đi đi, dù sao cũng không mất nhiều thời gian, nhịn làm cái gì?”
Nhìn bộ dáng ân cần của Ngô Nhĩ, trong lòng Dư Tô không cầm được hoài nghi, có lẽ hắn thật sự có vấn đề.
Chẳng lẽ……quỷ trong đêm trước, đến đêm thứ hai vẫn như cũ tồn tại, mà đêm tiếp theo lại ra nhiều thêm một con?
Nam què chân bị lôi kéo, trong miệng vẫn nói không muốn, ngặt nỗi thiếu một chân, căn bản không đủ sức phản kháng lại Ngô Nhĩ. Mà Dư Tô lại không có ý định hỗ trợ, vì thế hắn liền không tình nguyện bị Ngô Nhĩ kéo vào nhà xí.
Dựa theo biểu hiện này, Ngô Nhĩ thật là có vấn đề. Bất quá nam què chân vừa rồi muốn Dư Tô cùng