EDDARD
Robert, thần xin ngài,” Ned cầu xin, “hãy nghe những gì ngài đang nói xem. Ngài đang nói tới chuyện giết một đứa trẻ.”
“Con điếm đó đang mang thai!” nhà vua đấm xuống bàn hội đồng đánh ầm như một tiếng sấm. “Ta đã cảnh cáo anh rằng chuyện này sẽ xảy ra, Ned. Lúc ở lăng mộ, ta đã cảnh báo với anh, nhưng anh không thèm quan tâm. Giờ, anh phải nghe. Ta muốn chúng chết, cả mẹ lẫn con, và cả thằng ngốc Viserys nữa. Thế đã rõ ràng chưa? Ta muốn chúng chết.”
Những thành viên khác trong hội đồng đang cố giả vờ như họ ở nơi nào khác. Chắc chắn họ khôn ngoan hơn ông. Eddard Stark hiếm khi thấy cô đơn như lúc này. “Ngài sẽ hạ nhục bản thân mãi mãi nếu ngài làm chuyện này.” “Vậy cứ đổ lên đầu ta đi. Ta chưa mù tới nỗi không nhìn thấy những lưỡi rìu sắp chém vào cổ ta.”
“Ở đây không có búa rìu gì hết,” Ned nói với nhà vua “Chỉ có cái bóng của những cái bóng, mà hai mươi năm đã xóa nhòa... nếu như nó từng tồn tại.”
“Nếu?” Varys nhẹ nhàng hỏi và siết hai bàn tay đánh phấn vào nhau. “Lãnh chúa, ngài nhầm rồi. Tôi có bao giờ nói dối đức vua và hội đồng không?”
Ned lạnh lùng nhìn viên thái giám. “Ngài đã mang tới cho chúng tôi những thông tin của kẻ phản bội từ nửa vòng trái đất. Có lẽ Mormont đã nhầm. Có thể ông ấy nói dối.” “Ser Jorah không dám gạt tôi đâu “ Varys cười ranh ma. “Tin tôi đi, lãnh chúa. Công chúa đang mang thai.”
“Cứ cho là thế đi. Nếu ông sai, chúng ta không cần sợ. Nếu cô ta sảy thai, chúng ta không phải sợ. Nếu cô ta sinh con gái. chúng ta càng không phải sợ. Nếu đứa nhỏ chết ngay khi vừa lọt lòng, chúng ta cũng không cần phải sợ.” “Nhưng nếu nó là một bé trai thì sao?” Robert hỏi dồn. “Nếu nó sống thì sao?”
“Eo biển vẫn nằm đó. Thần chỉ sợ nếu có ngày người Dothraki dạy ngựa chạy trên nước thôi.”
Nhà vua nhấp một hớp rượu và quắc mắt nhìn Ned từ bên kia bàn. “Vậy anh đang khuyên ta đừng làm gì cho tới khi con nòng nọc rồng Ida đưa quân tới tận bờ biển của ta, phải không?”
“Con nòng nọc rồng đó vẫn nằm trong bụng mẹ nó,” Ned nói. “Kể cả Aegon cũng phải cai sữa rồi mới tính tới chuyện chinh phạt cơ mà.”
“Thánh thần ơi! Anh cứng đầu như bò rừng vậy, Stark.” Nhà vua đảo mắt quanh bàn hội đồng.
“Tất cả các ngươi mất lưỡi hết rồi hả? Không ai nói chuyện phải quấy với gã đần mặt lạnh này à?”
Varys cười ngọt ngào với nhà vua và đặt bàn tay mềm mại lên tay áo Ned. “Tôi rất hiểu nỗi day dứt của ngài, Lãnh chúa Stark, tôi thực sự hiểu. Tôi không thích thú gì khi mang cái tin tức tai hại này tới hội đồng. Đây là một thông báo quá kinh khủng khiến chúng ta phải suy nghĩ, một thông tin gớm ghiếc. Nhưng chúng ta, những người trị nước buộc làm những điều gớm ghiếc vì vương quốc, dù nó khiến chúng ta đau đớn thế nào”
Lãnh chúa Renly nhún vai. “Với tôi vấn đề cũng đơn giản thôi. Đáng ra chúng ta nên giết Viserys và em gái hắn nhiều năm trước, nhưng thưa bệ hạ, anh trai của tôi đã sai lầm khi nghe lời Jon Arryn.”
“Nhân từ chưa bao giờ là sai lầm, thưa Lãnh chúa Renly,” Ned trả lời. “Trong trận Trident, Ser Barristan đây đã giết chết không biết bao nhiêu người lính, những người bạn của Robert và của tôi. Khi họ mang ông ấy tới trước chúng tôi, bị thương nặng và sắp chết, Roose Bolton đã thúc giục chúng tôi cắt cổ ông, nhưng anh trai ngài đã nói, ‘Ta không giết kẻ trung thành, hay những kẻ thiện chiến, và cử học sĩ của ngài tới chữa trị cho vết thương của Ser Barristan.” Ông nhìn nhà vua rất lâu. “Giá như ngài ấy ở đây lúc này.”
Robert xấu hổ đỏ cả mặt. “Chuyện không còn như trước,” ông phàn nàn. “Ser Barristan là một hiệp sĩ Ngự Lâm Quân.”
“Còn Daenerys chỉ là một cô bé mười bốn tuổi.” Ned biết ông đã đi quá giới hạn, nhưng ông không thể im lặng được. “Robert, thần hỏi ngài, chúng ta chống lại Aerys Targaryen vì cái gì nêu không phải đặt dấu chấm hết cho việc giết những đứa nhỏ vô tội?”
“Để đặt dấu chấm hết cho vương triều Targaryen!” nhà vua gầm lên.
“Bệ hạ, thần biết rằng ngài chưa bao giờ sợ Rhaegar.” Ned cố giấu sự khinh bỉ, nhưng không thể. “Có phải nhiều năm sống nhu nhược đã khiến ngài sợ cái bóng của một đứa nhỏ chưa ra đời chăng?”
Robert tím mặt. “Thôi đi, Ned,” ngài cảnh cáo. “Đừng nói thêm một lời nào nữa. Anh quên mất ở đây ai là vua rồi sao?
“Không, thưa bệ hạ,” Ned trả lời. “Ngài có quên không?”
“Đủ rồi!” nhà vua gầm lên. “Ta không muốn nói nữa. Ta đã nói xong, hoặc bị chỉ trích đủ rồi. Các ngươi nói sao?”
“Chúng ta phải giết ả ta,” Lãnh chúa Renly tuyên bố.
“Chúng ta không còn lựa chọn khác,” Varys lẩm bẩm. “Thật là buồn, thật là buồn...”
Ser Barristan nhướn đôi mắt xanh nhạt và nói, “Thưa bệ hạ, thần chỉ thấy vinh hạnh khi cầm kiếm giết kẻ thù trên chiến trường, chứ không phải giết một đứa trẻ trong bụng mẹ. Thứ lỗi cho thần, nhưng thần sẽ đứng về phía Lãnh chúa Eddard.”
Grand Maester Pycelle húng hắng giọng, có lẽ phải mất vài phút. “Tôi phục vụ vương quốc này, chứ không phải người cầm quyền. Tôi đã từng trung thành khuyên vua Aerys cũng như lúc này tôi khuyên nhủ vua Robert đây, vì thế tôi nhận thấy ý kiến của nhà vua là sáng suốt. Nhưng tôi hỏi các ngài câu này - nếu chiến tranh lại xảy ra, bao nhiêu người lính sẽ ngã xuống? Bao nhiêu làng mạc bị thiêu trụi? Bao nhiêu đứa nhỏ bị giật khỏi mẹ và bỏ mạng dưới lưỡi giáo?” Ông gãi bộ râu trắng cước rậm rạp, cực kỳ buồn bã, cực kỳ mệt mỏi. “Việc Daenerys Targeryen chết để cho hàng chục ngàn người được sống không phải là khôn ngoan, thậm chí là nhân từ hơn hay sao?”
“Nhân từ hơn,” Varys nói. “Ngài nói rất đúng và rất thực, thưa Grand Maester. Quá đúng. Nếu thần thánh lên cơn đồng bóng cho Daenerys Targeryen một đứa con trai, vương quốc này sẽ vào cảnh đầu rơi máu chảy.”
Ngón Út là người lên tiếng cuối cùng. Khi Ned nhìn, Lãnh chúa Petyr cố nhịn ngáp. “Nếu anh phát hiện mình lên giường với một ả đàn bà xấu xí, tốt nhất anh hãy nhắm mắt lại và tiếp tục thôi,” anh ta tuyên bố. “Chờ đợi không làm một cô gái xinh đẹp hơn. Hãy hôn cô ta và thế là xong.”
“Hôn cô ta?” Ser Barristan thất kinh nhắc lại.
“Một nụ hôn thép,” Ngón út nói.
Robert quay sang nhìn quân sư của mình. “Vậy đấy, Ned. Anh và Selmy chỉ là thiểu số. Vấn đề còn lại là, ai sẽ giết cô ta?”
“Mormont đang cầu xin ân huệ hoàng gia,” Lãnh chúa Renly nhắc nhở.
“Tha thiết cầu xin ấy chứ,” Varys nói, “nhưng hắn còn cần cuộc sống hơn. Tại thời điểm này, công chúa đang ở gần Vaes Dothrak, nơi rút kiếm ra là chết. Nếu tôi nói các ngài điều người Dothraki đã làm với người đàn ông tội nghiệp từng dám kề dao vào cổ khaileesi, đêm nay sẽ không ai trong các ngài có thể ngủ nổi.” Ông ta gãi cái má bự phấn. “Giờ, chúng ta sẽ dùng thuốc độc... nước mắt thành Lys. Khai Drogo sẽ không bao giờ biết được đó là một cái chết bất bình thường.”
Đôi mắt lờ đờ buồn ngủ của Grand Maester Pycelle choàng mở. Ông nheo mắt nghi ngờ nhìn viên thái giám.
“Thuốc độc là vũ khí của kẻ hèn,” nhà vua phàn nàn.
Ned đã nghe quá đủ. “Ngài ột tay lính đánh thuê tới giết một cô gái mười bốn tuổi mà còn nghĩ tới danh dự ư?” Ông đẩy ghế đứng dậy. Tự mình làm đi, Robert. Ai tuyên án người đó phải vung gươm. Hãy nhìn vào mắt cô bé trước khi ngài giết chết cô bé. Hãy nhìn những giọt nước mắt rơi và nghe những lời trăn trối. Ít nhất ngài cũng nợ cô bé những điều đó.”
“Thần thánh ơi,” nhà vua chửi thề. Lời nói vọt ra tựa như ngài không thế kiềm chế nổi cơn giận.”Quỷ tha ma bắt anh đi.” Ông cầm cốc rượu đặt bên khuỷu tay, thấy nó đã cạn liền ném vào tường vỡ tan tành. “Ta đã hết rượu uống và hết cả bình tĩnh. Đủ rồi. Cứ làm gì cần làm đi.”
“Thần không tham gia vụ giết người này, Robert. Cứ làm gì ngài muốn, nhưng đừng buộc thần thay đổi quan điểm.”
Dường như trong chốc lát, Robert không hiểu điều Ned đang nói. Ngài ít khi bị người khác phản kháng. Nét mặt ngài từ từ thay đổi khi hiểu ra. Mắt ngài nheo lại và mặt đỏ lựng lên trên chiếc áo cổ cồn nhung. Ngài giận dữ chỉ thẳng vào mặt Ned. “Lãnh chúa Stark, ngươi là quân sư. Ngươi làm những gì ta ra lệnh, hoặc không ta sẽ tìm một quân sư mới.”
“Thần chúc người mới đó thành công.” Ned tháo cái kim gài thô ghim áo choàng của ông, tấm huy hiệu hình bàn tay bạc. Ông đặt nó lên bàn trước mặt nhà vua, buồn bã khi nhớ tới người từng đeo nó lên cho ông, người bạn mà ông từng yêu quý. “Thần nghĩ ngài sáng suốt hơn thế này, Robert. Thần nghĩ chúng ta đã có một vị minh quân.”
Mặt Robert tím lịm. “Cút,” ngài rền rĩ kêu lên, cơn giận uất nghẹn nơi cổ. “Cút ngay, quỷ tha ma bắt anh đi, ta và anh không còn là bạn bè gì hết. Anh còn đợi gì nữa? Đi, trở về Winterfell đi. Và hãy đoán chắc rằng ta không bao giờ nhìn mặt anh nữa, hoặc ta thề, ta sẽ cắm đầu anh lên ngọn giáo.”
Ned cúi chào, và quay gót không nói một lòi. Ông cảm nhận được ánh mắt Robert đang dán lên lưng ông. Khi ông sải bước ra khỏi phòng hội đồng,