CATELYN
Phu nhân, đáng ra người nên báo trước người sẽ tới chứ,” Ser Donnel Waynwood nói khi ngựa qua đèo. “Chúng ta nên cử một tùy tùng đi thăm dò. Đường núi không an toàn như trước, đặc biệt với một nhóm nhỏ thế này.”
“Chúng tôi biết, Ser DonnelCatelyn nói. Thi thoảng bà có cảm giác tim mình đã hóa đá; sáu chiến binh dũng cảm đã chết để đưa bà tới tận nơi đây, và bà không thể rơi một giọt nước mắt. Kể cả tên của họ cũng nhòa dần trong tâm trí bà. “Lũ kẻ cướp theo sát chúng tôi cả ngày lẫn đêm. Chúng tôi mất ba người trong cuộc đụng độ đầu tiên, hai người nữa trong trận thứ hai, và người hầu nhà Lannister đã chết vì sốt do vết thương nhiễm trùng. Khi chúng tôi biết người của các anh tới, tôi nghĩ rằng chúng tôi chắc chắn đã tiêu tùng rồi.”
Họ đã sẵn sàng cho trận đấu quyết tử cuối cùng, với kiệm cầm chắc trên tay và lưng dựa vào vách đá. Quỷ Lùn lúc đó đang mài rìu và châm biếm thì Bronn nhìn thấy lá cờ các kỵ sĩ mang theo, hình mặt trăng và chim cắt của nhà Arryn, xanh da trời và trắng. Catelyn chưa bao giờ nhìn thấy một biểu tượng nào tuyệt vời hơn.
“Lũ cướp càng ngày càng táo tợn hơn kể từ sau khi Lãnh chúa Arryn qua đời,” Ser Donnel nói. Cậu ta là một thanh niên trẻ tầm tuổi hai mươi, thật thà và thô kệch, với cái mũi to và mái tóc nâu dày phát sợ. “Nếu được phép, tôi sẽ mang một trăm người vào núi, lôi chúng ra khỏi hang ổ, dạy cho chúng vài bài học, nhưng em gái bà đã có lệnh cấm. Bà ấy còn không cho phép những hiệp sĩ của mình tham gia cuộc đấu thương của quân sư. Bà ấy muốn tất cả những kiếm sĩ ở gần nhà, để phòng thủ cho xứ Vale... chống lại cái gì đó, không ai biết rõ. Có vài người nói là bóng tối.” Cậu ta lo lắng nhìn bà, như thể đột nhiên nhớ ra mình là ai. “Tôi hy vọng mình không nói quá lời, thưa phu nhân. Tôi không có ý xúc phạm ai.”
“Nói thẳng nói thật không bao giờ xúc phạm tôi, Ser Donnel ạ.” Catelyn biết em gái mình sợ gì. Không phải bóng tối, mà là nhà Lannister, bà thầm nghĩ và liếc nhìn gã người lùn đang cưỡi ngựa cạnh Bronn.
Hai người bọn họ càng ngày càng giống trộm hơn kể từ hồi Chiggen chết. Gã nhỏ thó kia trở nên xảo quyệt hơn. Khi họ vào núi, hắn là tù nhân, bị trói và không thể xoay xở. Nhưng giờ thì sao? vẫn là tù nhân, nhưng hắn cưỡi ngựa cùng với thanh đoản kiếm dắt nơi thắt lưng và rìu buộc trên yên, mặc áo choàng da mèo ma thắng được khi chơi xúc xắc với chàng ca sĩ, áo giáp xích giật ra từ xác Chiggen. Hai chục lính hộ tống người lùn cùng nhóm tàn quân của bà là những hiệp sĩ vạ lính tráng phục vụ dưới quyền em gái Lysa và người con trai nhỏ của ]on Arryn, nhưng Tyrion không hề tỏ ra sợ hãi. Mình nhầm sao? Catelyn băn khoăn, nhưng đây không phải lần đầu tiên. Có lẽ nào hắn hoàn toàn vô tội, trong vụ của Bran, Arryn và tất cả? Và nếu thực sự vậy, bà đã làm gì đây? Sáu người đã chết để đưa bà tới nơi này.
Bà kiên quyết gạt bỏ mối nghi ngờ đi. “Khi chúng tôi tới lâu đài, tôi mong anh vui lòng đưa Maester Colemon tới ngay lập tức. Ser Rodrik bị sốt vì nhiễm trùng vết thương.” Hơn một lần bà sợ rằng ông hiệp sĩ già hào hiệp kia sẽ không sống qua nổi cuộc hành trình. Tới lúc cuối, ông gần như không còn ngồi vững, và Bronn yêu cầu bà phó mặc ông cho định mệnh, nhưng Catelyn không chịu. Họ đã buộc chặt ông lên yên, và bà lệnh cho Marillion trông nom ông.
Ser Donnel lưỡng lự mãi mới trả lời. “Phu nhân Lysa đã lệnh cho học sĩ phải ở lại trong thành Eyrie bất kể ngày đêm, để chăm sóc cho Lãnh chúa Robert,” cậu ta nói. “Chúng tôi có một thầy tu ở cổng lo cho những người bị thương của chúng tôi. Ông ta có thể tới xem bệnh cho ông ấy.”
Catelyn tin vào khả năng của vị học sĩ hơn những lời cầu nguyện của một thầy tu. Bà dợm miệng định nói thì thấy những bức tường thành xuất hiện trước mặt trải dài hai bên trên núi. Nơi con đường đèo biến thành một khe núi hẹp chỉ đủ rộng cho bốn người cưỡi ngựa qua, những tòa tháp đôi chênh vênh trên sườn đá dốc, nối tiếp nhau bởi cây cầu có mái che bằng đá xám rêu phong cong cong phía trên con đường. Những khuôn mặt nghiêm nghị quan sát họ từ những kẽ hở trong tòa tháp, tường thành, và cây cầu.
Khi họ gần leo tới đỉnh núi, một hiệp sĩ cưỡi ngựa ra gặp họ. Con ngựa và áo giáp của anh ta đều màu xám, nhưng áo choàng lại là những sóng màu xanh đỏ của thành Riverrun, và hình một con cá đen óng ánh, chế tác bằng vàng và đá vỏ chai gắn trên hai cầu vai. “Ai đi qua Cổng Máu vậy?” anh ta hỏi.
“Ser Donnel Waynwood, cùng phu nhân Catelyn Stark và đoàn tùy tùng,” chàng hiệp sĩ trẻ trả lời.
Vị hiệp sĩ nhấc tấm che mặt lên, “Thảo nào tôi cứ thấy phu nhân đây quen thế. Cháu đi xa nhà quá đấy. Cat bé nhỏ.”
“Chú cũng thế,” bà nói, nụ cười rạng rỡ như thể quên hết những gian khổ đã qua. Nghe giọng nói khàn khàn, nhẹ như sương khói đó bà dường như trẻ lại tới hai mươi tuổi, trở lại những ngày niên thiếu.
“Nhà ta ở ngay sau lưng,” người chú nói ngắn gọn.
“Nhà chú ở ngay trong tim,” Catelyn nói. “Tháo mũ trụ ra chú. Cháu muốn nhìn chú.”
“Ta sợ năm tháng không làm hề hấn gì tới nó rồi,” Brynden Tully nói, nhưng khi ông nhấc mũ trụ ra, Catelyn biết ông nói dối. Khuôn mặt ông hằn những vết nhăn vì dãi dầu sương gió, và thời gian đã đánh cắp đi màu nâu vàng trên mái tóc ông, để lại cho ông màu tóc muối tiêu, nhưng nụ cười cùng đôi lông mày rậm như sâu róm và đôi mắt xanh sâu thẳm biết cười kia vẫn còn vẹn nguyên. “Lysa có biết cháu tới không?”
“Cháu không kịp báo trước,” Catelyn nói. Những người khác tiến ra sau bà. “Chúng cháu chạy như bão đuổi, chú ạ.”
“Chúng tôi vào Thung Lũng được không?” Ser Donnel hỏi. Người nhà Waynwood không bao giờ thích việc chào “đón ai.
“Nhân danh Robert Arryn, Lãnh chúa thành Eyrie, Người bảo vệ Thung Lũng, Thủ Lĩnh Thực Sự của Phương Đông, mời mọi người tự do bước vào, và hãy giữ hòa khí “ Ser Bryden nói. “Vào đi.”
Thế rồi bà cưỡi ngựa ngay sau ông, bên dưới bóng đen của Cổng Máu nơi hàng tá kẻ thù đã bị chém thành từng mảnh trong Kỷ Nguyên Những Anh Hùng. Ở phía bên kia công trình đá, những vách núi đột nhiên mở rộng thành một cánh đồng xanh rì, bầu trời xanh lơ, những đỉnh núi phủ trắng tuyết khiến bà nín thở. Vùng Thung Lũng của nhà Arryn đang tắm mình trong nắng mai.
Tất cả trải dài trước mắt họ tới tận chân trời mù sương tít tắp, từ vùng đất đen màu mỡ thanh bình, đến những con sông rộng nước chảy êm đềm, và hàng trăm hồ nhỏ tỏa sáng như những tấm gương dưới ánh mặt trời nằm lọt thỏm giữa những dãy núi bao quanh như che chở. Lúa mỳ, lúa mạch cùng ngô vươn cao trên những cánh đồng, kể cả tại Highgarden, những trái bí ngô cũng không thể to hơn, và không có bất cứ loại quả nào có thể ngọt hơn nơi này. Họ đứng ở cực tây thung lũng, nơi con đường núi đi qua ngọn đèo cuối cùng, và bắt đầu từ từ lượn xuống lòng chảo bên dưới hai dặm. Ở noi đây Thung Lũng khá hẹp, chỉ mất nửa ngày cưỡi ngựa qua, và những ngọn núi phía bắc dường như gần đến nỗi Catelyn có thể vươn tay ra chạm vào chúng.
Phủ bóng lên tất cả là đỉnh núi lởm chởm mang tên Cây Thương Người Khổng Lồ, một ngọn núi khiến tất cả các ngọn núi khác phải ngước nhìn, đỉnh núi biến mất trong màn sương lạnh giá cao hơn mặt thung lũng tới ba dặm rưỡi.
Sườn tây ngọn núi là noi bắt nguồn của dòng sông ma mang tên Nước mắt Alyssa. Từ chỗ này, Catelyn có thể nhìn rõ dòng sông sáng lấp lánh như sợi chỉ bạc, tương phản hắn với những tảng đá đen.
Khi người chú thấy bà dừng lại, ông cho ngựa tới gần hơn và chỉ. “Nó ở đó, ngay cạnh Nước Mắt Alyssa. Tất cả những gì cháu nhìn thấy từ đây là một tia sáng trắng lập lòe, nếu như cháu nhìn thật kỹ và mặt trời chiếu đúng vào bức tường.”
Ned từng nói với bà, Bảy tòa tháp giống như bảy lưỡi dao trắng xóa chọc thắng lên rốn trời, cao đến nỗi bạn có thể đứng trên đó mà nhìn những đám mây. “Chúng ta phải đi bao lâu?” bà hỏi.
“Chúng ta sẽ tới núi vào lúc hoàng hôn,” Chú Brynden nói. “Nhưng mất một ngày nữa mới lên được đỉnh núi.”
Ser Rodrik Cassel lên tiếng từ phía sau. “Phu nhân,” ông nói, “Tôi sợ rằng mình không thể đi xa hơn được nữa.”
Mặt ông hóp lại bên dưới bộ ria mới mọc lởm chởm, và ông không còn chút sức lực, Catelyn sợ rằng ông sẽ ngã ngựa mất.
“Ông cũng không nên đi thêm,” bà nói. “Ông đã làm tất cả những gì tôi yêu cầu, và còn hơn thế cả trăm lần. Chú tôi sẽ chăm sóc tôi nốt đoạn đường tới thành Eyrie. Anh Lannister đây sẽ đi cùng tôi, chắc chắn ông và những người còn lại nên nghỉ ngơi tại đầy cho lại sức.”
“Chúng tôi rất vinh dự được tiếp đãi họ,” Ser Donnel nói với sự khắng khái của một người trẻ tuổi. Ngoài Ser Rodrik, đoàn người theo bà từ quán trọ bên ngã từ đường tới đây chỉ còn Bronn, Ser Willis Wode và chàng ca sĩ Marillion.
“Phu nhân,” Marillion nói và tiến lên. “Tôi xin bà hãy cho tôi theo tới thành Eyrie, để chứng kiến khúc cuối của câu chuyện tôi đã theo dõi từ khi bắt đầu.” Cậu bé mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng rực quyết tâm lạ thường.
Catelyn chưa bao giờ yêu cầu chàng ca sĩ này đi cùng; chính cậu ta tự quyết định, bà cũng không thể hiểu vì sao bao nhiêu con người dũng cảm hơn nằm chết phơi xương nơi đồng không mông quạnh, vậy mà cậu ta lại ở đây, với bộ râu mới mọc trông khá trưởng thành. Có lẽ bà nợ cậu ta một điều gì đó vì đã theo tới tận đây. “Được thôi,” bà nói.
“Tôi cũng đi nữa,” Bronn tuyên bố.
Bà không thích người này. Bà biết, nếu không có người đàn ông này bà sẽ không bao giờ đến được Thung Lũng, tay lính đánh thuê này chiến đấu dũng mãnh như bất cứ một chiến binh nào, và thanh kiếm của hắn đã giúp họ an toàn.
Nhưng dù vậy, Catelyn cũng không ưa hắn. Dù hắn gan dạ, khỏe mạnh, nhưng trong tim hắn không có chỗ cho lòng nhân từ và trung thành. Bà đã thấy hắn đi bên cạnh Lannister quá thường xuyên, thì thầm nói chuyện với gã người lùn và cười gì đó với nhau. Khi tới được đây rồi, bà muốn tách bọn họ ra, nhưng vì bà đã đồng ý cho Marillion đi tiếp tới thành Eyrie, bà không thể nào không đồng ý với Bronn. “Theo ý anh thôi “ bà nói, dù nhận ra thực sự hắn chẳng cần bà cho phép.
Ser Willis Wode ờ lại cùng Ser Rodrik, và một thầy tu ăn nói nhỏ nhẹ đang chăm sóc vết thương cho họ.
Những con ngựa của họ cũng bị bỏ lại, những sinh vật rệu rã mệt mỏi và đáng thương. Ser Donnel hứa sẽ cho chim mang thư tới Eyrie và Cổng Trăng báo trước họ sẽ tới. Những con ngựa mới được mang tới, được đóng móng