Catelyn bỏ qua lời hắn vừa nói: “Mẹ nói lại lần nữa, mẹ muốn con cử ai đó đến Pyke và giữ Theon gần mình.”
“Còn ai đàm phán với Balon Greyjoy tốt hơn là con trai ông ấy.”
“Jasson Mallister.” Catelyn đề nghị. “Tytos Blackwook, Stevron Frey, bất kỳ ai... trừ Theon.”
Con trai bà ngồi xổm xuống cạnh Gió Đen, vuốt lông con sói và lẩn tránh ánh mắt của bà.
“Theon đã chiến đấu rất dũng cảm. Con đã yêu cầu hắn bảo vệ Bran từ những con vật hoang dã trong rừng sói. Nếu nhà Lannister không muốn hòa bình, con sẽ cần đến những con tàu chiến của lãnh chúa Greyjoy.”
“Con sẽ có chúng sớm thôi nếu giữ con trai ông ta làm tù binh.”
“Hắn đã làm tù binh cả nửa đời người rồi.”
“Đó là một lý do tốt.” Catelyn nói. “Balon Greyjoy không phải là người đáng tin. Ông ta đã tự mình xưng vương, con nhớ chứ, và giờ chỉ cần có một lý do thôi, ông ta sẽ làm điều đó lần nữa.”
Robb đứng dậy. “Con không định so đo với ông ta về điều đó. Nếu con là Vua Phương Bắc, hãy để ông ấy làm vua Quần Đảo Sắt nếu đó là điều ông ấy muốn. Con rất vui mừng được đội vương miện lên đầu ông ấy nếu ông ấy giúp chúng ta hạ bệ nhà Lannister.”
“Robb…”
“Con sẽ cử Theon đi. Chúc một ngày tốt lành với mẹ. Gió Đen, đi nào.” Robb vội vã rời đi, con sói vương bước bên cạnh hắn.
Catelyn chỉ có thể nhìn hắn rời đi. Con trai bà, và giờ là vua của bà. Cảm giác thật kỳ lạ. Ra lệnh ư, tại lâu đài Moat Cailin, bà đã ra lệnh cho nó quay lại, và giờ nó làm thế với bà. “Chị sẽ đi thăm Cha,” bà đột ngột thông báo, “đi với chị nào, Edmure.”
“Hiệp sĩ Desmond đang huấn luyện cung thủ mới. Em cần tới đó giảng vài câu. Em sẽ tới thăm ông ấy sau.”
Nếu ông ấy còn sống, Catelyn nghĩ, nhưng bà không nói gì. Em trai bà thà đối mặt với chiến trường còn hơn là phòng bệnh.
Con đường ngắn nhất tới phòng trung tâm nơi Cha bà nằm là đi qua khu rừng của các vị thần, với cỏ và hoa dại và những tán là dày của cây đu và gỗ lim. Một tầng lá dày vẫn còn trên những cành cây, như thể không đồng ý với tin tức do con quạ trắng mang đến Riverrun mang đến hôm qua. Mùa thu đã đến, hội nghị giáo chủ đã tuyên bố thế, nhưng các chư thần có vẻ chưa mang tin tức này nói với gió và rừng. Catelyn cảm thấy vui mừng vì điều đó. Mùa thu luôn là một khoảng khắc đáng sợ với bóng ma mùa Đông ở phía trước. Ngay cả người thông minh nhất cũng không ba giờ biết vụ mùa tiếp theo của anh ta có phải là vụ cuối cùng hay không.
Hoster Tully, lãnh chúa vùng Riverrun, nằm bệnh ở phòng mình có tầm nhìn ra phía Đông nơi gặp nhau của hai dòng sông của Tumbleston và Red Fork bên ngoài tường thành của lâu đài. Khi Catelyn bước vào ông đang ngủ, mái tóc và râu trắng như lông chim trải giường. Thân hình khôi vĩ xưa kia giờ đang trở nên nhỏ thó và yếu đuối trước cái chết đang lớn dần trong ông.
Bên giường là chú Blackfish vẫn đang mặc áo giáp và áo choàng đầy bụi ngồi yên lặng. Đôi giày đầy bụi và bùn khô. “Chú, Robb có biết chú đã quay về?” Hiệp sĩ Brynden Tully có đôi mắt và tai giống Robb, ông là đội trưởng đội trinh sát và mở đường.
“Không. Chú đến đây ngay khi mấy tên dắt ngựa nói đức vua đang chủ trì triều chính. Nhưng ta nghĩ có vài thông tin gấp cần báo với bệ hạ.” Blackfish là một người đàn ông cao gầy, mái tóc xám và nhanh nhẹn, khuôn mặt sáng sủa phong trần. “Ông ấy thế nào rồi?” Ông hỏi và bà biết không phải ám chỉ Robb.
“Vẫn thế. Học sĩ đã cho ông ấy uống rượu ngủ và sữa cây anh túc để giảm cơn đau, vì vậy ông ấy ngủ hầu hết thời gian và ăn rất ít. Ông ấy ngày càng yếu đi.”
“Ông ấy có nói chuyện được không?”
“Được, nhưng ít thôi và ý nghĩa trong những lời ông ấy nói thì còn ít hơn nữa. Ông ấy thường nói về những chuyện ông ấy hối hận, về những nhiệm vụ chưa hoàn thành, về những người chết đã lâu và chuyện xa xưa lắm, đôi khi ông ấy còn không biết giờ đang là mùa nào hay cháu là ai. Có lần ông ấy gọi cháu bằng tên mẹ.”
“Ông ấy vẫn nhớ bà ấy.” Hiệp sĩ Brynden trả lời. “Cháu có khuôn mặt giống mẹ, ta có thể thấy trên gò má và cái cằm…”
“Chú nhớ về mẹ còn hơn cả cháu.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Thời gian quá lâu rồi.” Bà ngồi xuống giường và gẩy sợi tóc trắng vương trên khuôn mặt Cha.
“Mỗi khi cưỡi ngựa ra ngoài, ta luôn tự hỏi liệu khi trở lại ta sẽ gặp ông ấy còn sống hay đã chết.” Dù tranh chấp quyết liệt năm đó nhưng tình cảm giữa Cha bà và em trai vẫn luôn sâu đậm. “Ít nhất thì chú đã thiết lập được hòa bình với ông ấy.”
Họ ngồi yên lặng bên nhau một lúc, rồi Catelyn ngẩng đầu lên: “Chú nói có tin tức gấp cần báo cho Robb?” Lãnh chúa Hoster rên rỉ và lăn người đi. Brynden đứng dậy. “Ra ngoài nào. Tốt nhất chúng ta không nên đánh thức ông ấy.”
Bà theo ông ra ngoài ban công đá, có hình tam giác như mũi thuyền. Chú bà ngước lên trời nhíu mày: “Cháu có thể nhìn thấy nó ngay cả thời điểm ban ngày. Người của ta gọi nó là Người Mang Tin Đỏ… nhưng thông điệp đó là gì?”
Catelyn nhướng mắt nhìn lên đường chân trời đỏ rực do đuôi sao chổi hắt qua bầu trời xanh thẳm giống như vết rạch dài trên khuôn mặt của Chúa. “Greatjon nói với Robb rằng các chư thần cũ phất một chiếc cờ đỏ báo thù cho Ned. Edmure nghĩ nó là dấu hiệu chiến thắng cho Riverhunde do nhìn thấy một con cá với đuôi dài, màu của gia tộc Tully, đỏ chống lại xanh.” Bà thở dài. “Cháu ước cháu có được sự tự tin của nó. Đỏ sậm là màu của gia tộc Lannister.”
“Cái thứ đó không phải màu đỏ sậm.” Hiệp sĩ Brynden nói. “Cũng không phải màu đỏ của nhà Tully mà là màu đỏ bùn của dòng sông. Nó có nghĩa là máu sẽ đổ xuống nơi đây, bé con, loang khắp cả bầu trời.”
“Máu của chúng ta hay của họ?”
“Cháu có thấy có cuộc chiến tranh nào mà chỉ có một bên đổ máu không?” Chú lắc đầu. “Các vùng đất dọc bờ sông sẽ tràn ngập máu và lửa xung quanh Gods Eye. Chiến tranh sẽ mở rộng sang phía Nam tới Blackwater và phía Bắc đến Trident, gần như đến tận Twins. Marq Piper và Karyl Vance đã thắng và trận nhỏ và nhưng điều này sẽ kích thích tiểu vương thuận tay trái Beric Dondarrion dong thuyền đột kích, tấn công thành trì của lãnh chúa Tywin, sau đó lui về phía các khu rừng. Người ta nói rằng hiệp sĩ Burton Crakehall đã tuyên bố ông ta sẽ xé xác Dondarrion, cho đến khi hắn dẫn quân sa vào bẫy của lãnh chúa Beric và bị giết từng tên một.
“Vài thủ vệ của Ned từ King’s landing đang phục vụ cho lãnh chúa Beric,” Catelyn nhớ ra, “có thể các chư thần đã phù hộ cho họ.”
“Dondarrion và viên tăng lữ áo đỏ cưỡi ngựa cạnh hắn đủ thông minh để tự bảo vệ mình, nếu tin đồn là thật,” chú nói,
“nhưng những người lính dưới cờ Cha cháu còn tạo là một lời đồn buồn hơn. Robb đừng bao giờ để họ đi. Họ sẽ như mỗi trạm phòng thủ xung quanh, mỗi người sẽ cố gắng bảo vệ chính mình và điều đó rất hoang đường, Cat, hoang đường. Jonos Bracken đã bị thương trong trận chiến giữa đống đổ nát của lâu đài mình và cháu ông ta là Hendry bị giết dã man. Tytos Blackwood đã dâng đất cho nhà Lannister, nhưng chúng mang mọi thứ từ con quạ đến con lợn và lương thảo, chẳng để lại gì cho ông ta phòng thủ ngoại trừ Raventree Hall và một mảnh đất khô cằn. Người của Darry mới đầu giữ đất thuận lợi nhưng cũng không duy trì quá nửa tháng trước khi Gregor Clegane dẫn binh tấn công và giết tất cả không chừa một ai, kể cả lãnh chúa.” Catelyn hoảng hốt: “Darry chỉ là một đứa trẻ.”
“À, và là truyền nhân cuối cùng của dòng họ. Thằng bé đó đáng lẽ đổi được một đống tiền chuộc, nhưng vàng có nghĩa lý gì đâu với một con chó điên như Gregor Clegane? Cái đầu của con quái vật đó chính là lễ vật tốt nhất đối với người dân đế quốc, ta thề đó.”
Catelyn biết rõ ác danh của hiệp sĩ Gregor nhưng vẫn nói: “Chú, xin đừng nói với cháu về những cái đầu. Cersei đã dùng thương chọc đầu của Ned rồi treo lên tường thành Red Keep, để đó cho lũ quạ và kền kền rỉa.” Ngay cả bây giờ bà vẫn không thể tin ông đã đi xa. Có đôi khi trong đêm tối bà giật mình tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mê và vô thức tìm ông bên cạnh. “Clegane chỉ là tay sai của lãnh chúa Tywin thôi.” Catelyn tin rằng đối với Tywin Lannister – lãnh chúa của lâu đài Casterly Rock, người chịu trách nhiệm bảo hộ phía Tây đế quốc, Cha của thái hậu Cersi, hiệp sĩ Jaime Kẻ Giết Vua, và Tyron quái vật, ông ngoại của Joffrey Baratheon thì ấu vương miệng còn hôi sữa mới lên ngôi kia mới là mối nguy hiểm thực sự.
“Chính xác,” hiệp sĩ Brynden đồng ý, “và Tywin Lannister không phải kẻ ngu. Ông ta ngồi an toàn phía sau bức tường thành Harrenhal, nuôi dưỡng quân lính bằng lương thực của chúng ta và đốt phá những gì ông ta không đoạt được. Gregor không phải là con quái vật duy nhất được ông ta thả ra. Hiệp sĩ Amory Lorch cũng là một con khác, và vài tên lính đánh thuê người Qohor thích tra tấn hơn là giết người. Ta đã nhìn thấy những gì bọn chúng để lại phía sau. Toàn bộ làng mạc bị đốt, phụ nữ bị hiếp và chặt chân chặt tay, trẻ con bị giết phơi thây ngoài đường cho sói và chó hoang ăn thịt… những thứ này ám ảnh người ta đến chết.”
“Nếu Edmure nghe thấy những lời này, hắn sẽ trả thù.”
“Và đó chính là điều lãnh chúa Tywin mong muốn. Ngay cả sự khủng bố cũng có mục đích của nó, Cat ạ. Lannister đang muốn khích động chúng ta tham chiến.”
“Robb mong còn không được.” Catelyn nôn nóng. “Ở nơi đây nó đang như con mèo bị giam trong lồng, Edmure và Greatjon và những người khác sẽ giục hắn xuất chiến.” Con trai bà đã chiến thắng hai trận lớn, bắt sống Jaime Lannister tại Whispering Wood và đánh tan đội quân vây quanh thành Riverrun trong trận chiến ở Camps, nhưng từ cách vài chư hầu nói về hắn thì hắn như Aegon Kẻ Chinh Phục tái thế vậy.
Brynden Blackfish nhăn đôi mày rậm màu xám. “Họ đúng là ngu muội, nguyên tắc chiến đấu đầu tiên của ta, Cat, là không bao giờ đáp ứng nguyện vọng của kẻ thù. Lãnh chúa Tywin muốn chiến đấu trên chiến trường ông ta chọn. Ông ta muốn chúng ta đánh trận tại Harrenhal.”
“Harrenhal.” Mọi đứa trẻ tại Trident đều biết những câu chuyện truyền kỳ về Harrenhal. Thành lũy kiên cố này được vua Herren Đen Tối xây bên cạnh các nguồn nước của Gods Eye từ ba trăm năm trước, khi bảy vương quốc vẫn còn là bảy quốc gia riêng rẽ, và những vùng đất bên bờ sông bị thống trị bởi thiết dân từ các đảo. Tự hào, Harren đã muốn có một tòa thành cao nhất và những tháp cao nhất trong toàn bộ vương quốc Westeros. Mất bốn mươi năm mới xây xong, thành giống như một bóng ma che phủ cái hồ trong khi quân đội cả Harren không ngừng cướp bóc các nước láng giềng để lấy đá, gỗ, vàng và nhân công. Hàng ngàn tù nhân đã chết ở mỏ đá, tay chân xiềng xích hoặc lao động đến kiệt sức để xây năm tòa tháp khổng lồ. Mọi người chết rét trong mùa đông và ướt đẫm mồ hôi vào mùa hè. Ngay cả những cây lương mộc ba ngàn tuổi cũng bị chặt để đem làm xà và cột chống. Harren đem hết tài nguyên của những vùng đất ven sông và quần đảo sắt để thỏa mãn ước mơ của ông ta. Cuối cùng Harrenhal cũng hoàn thành, nhưng vào ngày Vua Harren vào trong thành ở, Aegon Kẻ Chinh Phục đã dẫn quân chiếm đóng King’s Landing. Catelyn nhớ đã nghe vú già kể chuyện này cho đám con của bà ở Winterfell.
“Và Vua Harren biết rằng những bức tường thành dày cộm và những tòa tháp cao kia vẫn quá nhỏ để chống lại những con rồng,” câu chuyện luôn kết thúc như thế, “vì những con rồng bay.” Harren và toàn bộ tùy tùng bị chết trong lửa nhấn chìm tòa thành quái dị của ông ta và mọi gia tộc trong Harrenhal từ lúc đó luôn gặp bất hạnh. Nó có thể hùng mạnh kiên cố, nhưng luôn tăm tối và là nơi bị nguyền rủa.
“Cháu sẽ không cho phép Robb tiến hành chiến tranh tại vùng đất tối đó,” Catelyn đồng ý, “nhưng chú ơi, chúng ta phải làm gì đó.”
“Và phải nhanh lên.” Chú đồng ý. “Bé con, ta không nói với cháu chuyện tồi tệ nhất. Người đàn ông ta cử đến phía Tây đã mang tin về một đội quân mới đang tập kết ở Casterly Rock.”
Một quân đội Lannister khác. Ý nghĩ ngày khiến bà phát ốm. “Robb phải được báo cáo tình hình ngay lập tức. Ai dẫn dắt đội quân này?”
“Hiệp sĩ Stafford Lannister, nghe đồn thế.” Ông chuyển tầm mắt nhìn nơi giao hợp của hai dòng sông, chiếc áo đỏ và xanh bay theo gió.
“Một đứa cháu khác.” Gia tộc Lannister thành Casterly Rock thật là lắm con nhiều cháu đến khốn khiếp.
“Anh rể.” Hiệp sĩ Brynden sửa lại. “Anh trai của người vợ cuối của lãnh chúa Tywin, vì vậy đã thân lại càng thân. Một lão già và một thằng ngu, nhưng lão có con trai, Hiệp sĩ Daven, lại rất dũng mãnh thiện chiến.”
“Vậy thì chúng ta hãy hy vọng là lão Cha chứ không phải thằng con sẽ chỉ huy trận đánh trên chiến trường.”
“Chúng ta vẫn còn ít thời gian trước khi phải đối mặt với chúng. Đội quân này bao gồm những tên lính đánh thuê, kỵ sĩ tự do và những thằng bé từ nhà thổ ở cảng Lannisport. Hiệp sĩ Stafford phải hiểu rằng đầu tiên cần phải võ trang, huấn luyện chúng trước khi đẩy ra chiến trường… nhưng chúng ta đừng mắc sai lầm, lãnh chúa Tywin không phải Kẻ Giết Vua. Ông ta sẽ không vội mà lơ là. Ông ta sẽ kiên nhẫn đợi hiệp sĩ Stafford tiến đánh trận trước khi rời tổ quỷ của ông ta là Harrenhal.”
“Trừ khi…” Catelyn nói.
“Như thế nào?” Hiệp sĩ Brynden giục.
“Trừ khi ông ta bất đắc dĩ phải rời khỏi Harrenhal,” bà nói, “để đối mặt với một mối đe dọa khác.” Chú nhìn bà đăm chiêu.
“Lãnh chúa Renly,” nếu bà xin sự giúp đỡ từ người đàn ông đó, bà sẽ phải ủng hộ ông ta xưng vương.
“Có lẽ.” Blackfish mỉm cười đầy mưu mô. “ Nhưng ông ta cũng muốn một thứ gì đó.”
“Ông ta sẽ muốn thứ mà một vị vua luôn muốn,” bà nói, “thần phục.”