Sự chuyển đề tài đột ngột khiến Davos chới với. “Thanh kiếm?”
“Phải, chính là thanh kiếm nhổ từ trong lửa ra ấy. Người ta kể với tôi và tôi không nhịn được cười. Một thanh kiếm cháy thì có lợi gì cho Stannis vậy?”
“Một thanh hỏa kiếm.” Davos sửa lại.
“Cháy.” Salladhor Saan. “Bạn của tôi, ngài nên vui mừng vì chuyện đó. Ngài có biết truyền thuyết về Sứ Giả Ánh Sáng không? Tôi sẽ nói cho ngài nghe. Đó là thời kỳ bóng tối bao trùm thế giới. Để chống lại nó, người anh hùng phải có một thanh kiếm dành riêng cho anh hùng, ồ, không giống bất kỳ vũ khí nào trước đây. Và Azor Ahai đã lao động không ngừng nghỉ suốt ba mươi ngày đêm tại một đền thờ để luyện ra một thanh kiếm trong lửa thần. Thiêu nóng, gõ và phủ rồi lại thiêu nóng, gõ và phủ, cho đến khi thanh kiếm hoàn thành. Nhưng khi ông thọc thanh kiếm vào nước để làm nguội thép thì nó lại nát ra từng mảnh.
Là một anh hùng, ông ấy đương nhiên giống chúng ta nhún vai bàng quan và đi tìm những quả nho tuyệt vời như thế này để ăn, nên ông ấy lại tiếp tục công việc. Lần thứ hai ông ấy lao động suốt năm mươi ngày đêm và thanh kiếm làm ra lần này có vẻ tốt hơn lần đầu. Azor Ahai bắt được một con sư tử, định đâm qua tim để lấy máu của nó làm nguội thanh kiếm, nhưng một lần nữa thanh kiếm vẫn bị nát ra từng mảnh. Thất bại này khiến ông ấy không chỉ khổ sở mà còn bi thương vì rốt cuộc ông ấy cũng biết mình phải làm gì.
Lần này ông ấy lao động suốt một trăm ngày đêm và nó được nung trong lửa trắng nóng rực. Ông ấy triệu gọi vợ mình: “Nissa, Nissa,” ông gọi nàng như thế và đặt tên thanh kiếm theo tên nàng. “Hãy mở rộng ngực và biết rằng ta yêu nàng hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này.” Nàng đã làm theo. Tôi không thể hiểu tại sao, nhưng nàng đã nghe lời ông ấy, và Azor Ahai đem thanh kiếm vẫn còn bốc khói đâm thẳng qua trái tim nàng. Người ta kể nàng đã khóc vì đau đớn và hạnh phúc, cùng với tiếng hét của nàng khuôn mặt của mặt trăng nứt toác ra, nhưng máu, tâm hồn, sức mạnh và sự dũng cảm của nàng đã truyền vào thanh kiếm. Đây chính là truyền thuyết về việc rèn thanh kiếm Sứ Giả Ánh Sáng hay Hỏa kiếm của các anh hùng.
Giờ thì ngài đã hiểu ý tôi nói chưa? Chúng ta nên cảm thấy may mắn khi thanh kiếm mà bệ hạ rút ra từ lửa chỉ là thanh kiếm cháy. Quá nhiều ánh sáng sẽ khiến ta đau mắt, bạn của tôi ạ, và lửa sẽ lan khắp nơi.” Salladhor Saan ăn nốt của nho cuối cùng và liếm môi. “Hiệp sĩ thân ái, ngài nghĩ khi nào thì bệ hạ sẽ ra lệnh xuất kích?”
“Sẽ sớm thôi, ta nghĩ vậy,” Davos nói, “nếu chư thần của ông ấy muốn.”
“Chư thần của ông ấy ư, bạn của tôi? Không phải của ngài sao? Vậy chư thần của Hiệp sĩ Davos Seaworth, hiệp sĩ của con tàu chở hành, đang ở đâu vậy?”
Davos nhấp một ngụm rượu để tìm ình chút thời gian. Rất đông người trong quán và mày không phải Salladhor Saan, ông tự nhủ mình. Hãy cẩn thận với câu trả lời của mày. “Đức vua Stannis chính là chư thần của ta. Ông ấy là người tạo ra và tín nhiệm ta.”
“Tôi sẽ nhớ điều đó.” Salladhor Saan đứng dậy. “Thật xin lỗi, đại nhân, những quả nho này khiến tôi đói quá và bữa tối đang ở Valyrian. Thịt cừu hầm với nấm có rắc hạt tiêu, thì là và hành. Chắc chúng ta sẽ được cùng ngồi ăn với nhau ở King’s Landing thôi, phải không ạ? Chúng ta sẽ cùng ngồi với nhau tại lâu đài Red Keep, kêu thằng lùn hát một khúc làm vui. Nếu ngài gặp Đức vua Stannis, phiền ngài nhắc ông ta rằng cho đến lần trăng non tới, ông ta nợ tôi ba mươi ngàn thiên kim. Ông ta đang lẽ phải đưa những bức tượng chư thần đó cho tôi. Chúng quá đẹp, đốt thật đáng tiếc và có thể kiếm được giá hời nếu mang đến Pentos hoặc Myr. À, nếu ông ta trao cho tôi thái hậu Cersei ột đêm ấm giường thì tôi sẽ tha thứ.” Lyseni vỗ lưng Davos rồi tiêu diêu rời khỏi nhà nghỉ như thể nó là của hắn.
Hiệp sĩ Davos Seaworth tiếp tục ngồi uống rượu trong chốc lát, nhớ lại chuyện cũ. Một năm trước, ông cùng với Stannis ở King’s Landing khi vua Robert tổ chức một cuộc đấu ngựa chúc mừng sinh nhật hoàng tử Joffrey. Ông nhớ hồng tăng Thoros của thành Myr và thanh kiếm cháy mà ông ấy quơ quơ lên cao.Người đàn ông đó đã tạo nên một quang cảnh đầy màu sắc, áo choàng đỏ tung bay theo gió trong khi thanh kiếm quằn quại dưới ánh lửa xanh nhạt, nhưng mọi người đều rõ đó không phải là ma thuật, cuối cùng ngọn lửa cũng tắt và Bronze Yohn Royce đã đánh vỡ đầu ông ta bằng một cái gậy bình thường.
Nếu thanh kiếm hôm nay là hỏa kiếm thực sự thì nó sẽ được coi như kỳ bảo. Nhưng cái giá phải trả không phải quá… khi ông nghĩ đến Nissa Nissa, trong đầu ông hiện lên hình ảnh Marya, nàng là một người phụ nữ rất tốt, tuy rằng mập mạp với vú hơi xệ và nụ cười dễ thương, người phụ nữ tốt nhất thế giới. Ông cố gắng tưởng tưởng đến cảnh mình cầm thanh kiếm đâm qua nàng và run rẩy. Mình không có khí chất làm anh hùng, ông kết luận. Nếu đó là cái giá phải trả ột thanh kiếm ma thuật, thì ông không nguyện trả.
Davos uống hết những giọt rượu cuối cùng, để cốc xuống bàn và rời nhà nghỉ. Trên đường đi ra ngoài, ông lại xoa đầu tượng quỷ và thì thầm “Chúc may mắn.” Tất cả chúng đều cần điều này
Đêm sau, Devan bước xuống Black Betha, tay cầm cương một con ngựa nhỏ trắng như tuyết. “Thưa Cha,” hắn thông báo, “bệ hạ ra lệnh cho Cha đến gặp ông ấy ở Phòng Bàn Đồ (Chamber of the Painted Table). Cha hãy cưỡi con ngựa này và xuất phát ngay lập tức,”
Được nhìn thấy Devan thực đẹp trai trong trang phục cận thần, ông rất vui mừng, nhưng những lời hiệu triệu của nhà vua khiến ông cảm thấy bất an. Ông tự hỏi phải chăng ông ấy sẽ ra lệnh cho chúng ta xuất kích? Salladhor Saan không phải là thuyền trưởng duy nhất cảm thấy thời cơ tấn công King’s Landing đã chín muồi, nhưng một kẻ buôn lậu phải biết kiên nhẫn.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Chúng ta không có hy vọng chiến thắng. Mình đã nói điều đó nhiều lần với học sĩ Cressen, vào cái ngày mà mình quay lại Dragonstone và chẳng có gì thay đổi cả. Chúng ta có quá ít quân trong khi binh lực của quân địch lại quá nhiều. Một khi chúng ta hạ mái chèo, chúng ta sẽ chết. Tuy nhiên, mặc cho những nghi ngờ, ông vẫn leo mình lên ngựa.
Khi Davos tiến vào Stone Drum, một tá hiệp sĩ xuất thân cao quý và đội quân dưới quyền vừa bắt đầu dời đi. Đại nhân Celtigar và Velaryon hơi gật đầu với ông và bước tiếp trong khi những người khác lờ ông hoàn toàn, ngoài Hiệp sĩ Axell Florent có dừng lại nói chuyện một chút.
Bác của hoàng hậu Selyse là một người đàn ông to béo với hai cánh tay lớn và chân vòng kiềng. Ông có một đôi tai xuất chúng của người Florent, còn lớn hơn đôi tai của đứa cháu. Mái tóc dài bờm xờm cũng không ngăn cản việc ông nghe thấy hầu hết những chuyện đang diễn ra trong lâu đài. Suốt mười năm qua, hiệp sĩ Axell đảm nhiệm việc quản lý Dragonstone trong khi Stannis ngồi trong hội đồng trọng thần của Robert tại King’s Landing, mãi đến gần đây ông kiêm luôn người đứng đầu trong đội quân của hoàng hậu. “Hiệp sĩ Davos, như từ xưa đến nay, thật tốt khi nhìn thấy ngài.” Ông nói.
“Đại nhân, tôi cũng vậy.”
“Sáng nay, tôi đã chú ý đến ngài. Thật sung sướng khi nhìn những chư thần dối trá đó bị đốt, ngài thấy đúng không?”
“Họ bị đốt thật chói mắt.” Davos không tin người đàn ông này, và toàn bộ gia tộc của ông ta. Gia tộc Florent đã tuyên bố trung thành với Renly.
“Phu nhân Melisandre nói với chúng tôi rằng có đôi khi R’hllor có phép đệ tử trung thành nhìn thấy tương lai qua lửa. Sáng hôm nay, khi nhìn vào ngọn lửa, tôi như nhìn thấy mười hai vũ công xinh đẹp, những cô gái đồng trinh mặc lụa vàng múa xoay tròn trước mặt đức vua vĩ đại. Hiệp sĩ, tôi nghĩ viễn cảnh đó là sự thật. Đây chính là điềm báo chiến thắng đang đợi bệ hạ khi chúng ta tấn công King’s Landing và bệ hạ sẽ lấy lại được ngôi báu đáng lẽ phải dành ình.”
Stannis không có hứng thú với các điệu vũ, Davos nghĩ, nhưng ông không dại gì nói ý nghĩ đó với bác của hoàng hậu. “Tôi chỉ nhìn thấy lửa,” ông nói, “nhưng khói khiến mắt tôi nhỏ nước. Hiệp sĩ, ông phải tha thứ cho tôi, đức vua đang đợi.” Ông bước qua, tự hỏi tại sao Hiệp sĩ Axel lại tự làm khó mình. Ông ta là người của hoàng hậu và mình là người của đức vua.
Stannis ngồi trong Bàn Đồ với hiệp sĩ Pylos đứng bên cạnh, một tập giấy lộn xộn để trước mặt “Hiệp sĩ” nhà vua lên tiếng khi Davos tiến và “đến đây nhìn bức thư này”. Cung kính, Davos lựa chọn một tờ giấy ngẫu nhiên. “Bệ hạ, chữ viết thật đẹp, nhưng tôi sợ là tôi không biết chữ.” Davos có thể đọc thông thạo bản biểu như bất cứ ai, nhưng thư từ thì bất lực. Nhưng Devan của mình đã học chữ,Steffon và Stannis trẻ.
“Ta đã quên mất điều đó,” nhà vua không tỏ vẻ gì, “Pylos, đọc cho ông ta nghe.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Viên học sĩ đứng dậy cầm một trong những cuộn da dê và đọc to rõ ràng. “Mọi người đều biết ta là con trai hợp pháp của Steffon Baratheon, lãnh chúa của Storm’s End, và vợ ngài là phu nhân Cassana của gia tộc Estermont. Ta lấy danh dự của gia tộc mình tuyên bố ràng anh trai yêu quý Robert, vị vua gần đây nhất, không có bất cứ một đứa con hợp pháp nào, thằng bé Joffrey, thằng bé Tommen và đứa con gái Myrcella đều là những nghiệt chủng được sinh ra bởi tư tình trái thiên lý giữa Cersei Lannister và anh trai bà ta là Jaime Kẻ Giết Vua. Căn cứ vào việc kế thừa về mặt huyết thống và luật pháp, ta hoàn toàn có quyền phủ nhận người hiện tại đang ngồi ở vị trí Ngôi Sắt của bảy vương quốc Westeros. Hãy để cho tất cả người dân đặt lòng trung thành của họ cho đúng người. Tuyên