CHƯƠNG 20: TYRION
Họ đã dặn hắn mặc ấm, vì thế Tyrion Lannister nghe lời họ. Hắn mặc chiếc quần bó chặt dày cộp và một chiếc áo chẽn bằng len, khoác thêm chiếc áo choàng lông dê mà hắn được dâng ở Dãy núi Mặt Trăng. Chiếc áo choàng dài gấp hai chiều cao của hắn nên cách duy nhất để mặc thứ này là cuốn quanh thành nhiều tầng khiến hắn trông giống như quả bóng vằn.
Ngay cả vậy thì hắn vẫn rất vui vì mình đã “nghe lời”. Không khí xám xịt và cái lạnh đến thấu xương. Timett đã chọn cách quay lại hầm sau khi mới đi được vài bước. Họ đang ở đâu đó dưới đồi Rhaenyes, phía sau đại sảnh của nghiệp đoàn các nhà giả kim. Những bức tường đá ẩm ướt trải rộng đầy dấu vết của kali nitrat, chỉ có một ánh đèn dầu duy nhất tỏa ra từ cây đèn dầu có lồng kính gắn si mà Hallyne Thuật sĩ lửa (Pyromancer) cẩn thận mang theo.
Thật cẩn thận và… cần phải cẩn thận hơn. Tyrion cầm lên một cái để kiểm tra. Nó có hình tròn và màu đỏ sậm, một quả bưởi bành ra. Cái thứ này hơi to so với tay hắn, nhưng hắn biết nó thật vừa vặn đối với tay của người thường Lớp sứ thật mỏng và giòn nên viên thuật sĩ đã cảnh báo hắn không nên cầm quá chặt để tránh bị vỡ. Lớp đất sét cũng thật thô ráp. Hallyne đã nói với hắn rằng điều đó có chủ đích. “Một chiếc bình tốt có bề mặt bóng loáng nhưng dễ dàng tan chảy trong tay người.”
Khi Tyrion nghiên nó để xem có gì cụ thể bên trong thì ngọn lửa chậm rãi hướng về phía cổ bình. Hắn biết màu sắc biến thành màu xanh sẫm âm u, hắn biết nhưng ánh sáng yếu ớt khiến hắn cũng không dám xác định. “Sền sệt,” hắn bình luận.
“Đại nhân, đó là vì không khí lạnh.” Hallyne nói. Hắn có khuôn mặt xanh xao vàng vọt, đôi tay ẩm ướt và thái độ nịnh nọt. Hắn đang mặc chiếc áo choàng tím sẫm điểm lông chồn, nhưng lớp lông đã sờn cũ và lốm đốm. “Khi thời tiết ấm áp, chất này sẽ chảy thông hơn, giống như dầu đèn.”
Chất này là thuật ngữ của những thuật sĩ lửa như một cách chứng tỏ sự uyên thâm của mình với người khác, điều khiến Tyrion cảm thấy cực kỳ bực bội. Đúng là bọn họ cũng đã từng có quyền lực, nhưng trong vài thế kỷ gần đây, các học sĩ ở Citadel đã dần thay chỗ của những nhà giả kim gần khắp mọi nơi. Giờ thì chỉ còn vài lão già còn tồn tại, mà bọn họ cũng không còn dám xưng chuyển hóa được kim loại nhưng bọn họ có thể tạo lửa.
“Nước không thể dập tắt được nó, ta đã nghe kể…”
“Đúng là như vậy. Một khi cháy, chất này sẽ cháy cho đến hết. Hơn nữa nó còn có thể thiêu cháy được quần áo, gỗ, da, thậm chí cả thép.”
Tyrion nhớ tới viên tu sĩ hồng bào Thoros của Myr và thanh kiếm lửa của hắn. Ngay cả chỉ bao phủ bên ngoài nó cũng cháy được đến một giờ. Thoros luôn yêu cầu một thanh kiếm mới sau mỗi cuộc đấu kiếm, và Robert thực thích hắn, luôn vui mừng cấp cho hắn thanh kiếm mới.
“Vì sao nó không rỉ qua lớp đất sét?”
“Ồ, có chứ,” Hallyne nói, “có một cái hầm phía dưới đây là nơi chúng tôi để những bình cũ hơn. Những cái được làm từ thời vua Aery, có hình dạng hoa quả theo chủ ý của ông ấy. Chúng thực là những hoa quả nguy hiểm, đại nhận à, và… hừm, dễ cháy hơn bất kỳ thứ gì, nếu ngài hiểu ý tôi. Chúng tôi đã dán sáp bên ngoài và dẫn nước vào đầy những hầm dưới đây, nhưng ngay cả khi đã làm vậy… chúng cũng dễ dàng bùng nổ, trước đây nhiều học giả của chúng tôi đã bị giết trong cuộc xâm chiếm King’s Landing, chỉ còn sống sót vài người nên không thể đảm nhiệm được công tác, và rất nhiều thứ chúng tôi đã làm phải được che dấu khi Aery mất. Chỉ đến năm ngoái, hai trăm bình đã được phát hiện dưới Đại Thánh Đường Baelor. Không ai biết được vì sao chúng lại ở đó, nhưng tôi chắc ngài không cần nói với Đại giáo chủ điều khiến ông ta thất kinh đó. Về sau tôi lại đích thân giám sát để những bình này được an toàn chuyển đi. Tôi đã dùng một xe đẩy bao quanh toàn cát, sử dụng những trợ thủ xuất sắc nhất. Chúng tôi chỉ làm việc về đêm và…”
“Ta không nghi ngờ gì, đó là công việc xuất sắc.” Tyrion đặt lại cái bình vào chỗ cũ. Trên bàn toàn những bình loại này, trong suốt, trong chứa đầy chất lỏng đặc sệt. Ngoài cái bàn này ra còn rất nhiều bàn khác nữa. “Những, à, hoa quả của vua Aerys, chúng vẫn còn sử dụng được chứ?”
“Ồ, vâng, hầu hết vẫn còn sử dụng được… nhưng phải rất cẩn thận, thưa đại nhân, đặc biệt cẩn thận. Vì chúng đã để lâu rồi, nên những chất này trở nên, hừm, như chúng tôi hay nói là ‘thay đổi’. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ là lập tức cháy. Thậm chí chỉ cần chiếc bình ấm lên là ngọn lửa cũng có thể bùng lên, cho nên tuyệt đối chúng ta không thể để nó dưới ánh nắng, ngay cả trong thời gian ngắn. Một khi ngọn lửa đã cháy bên trong thì hơi nóng sẽ khiến cho chất này lan rộng khủng khiếp và chiếc bình vỡ tan tành, chất lỏng và hơi nóng nhanh chóng lan sang các bình khác, cứ như vậy và…”
“Lúc này ông đang có bao nhiêu bình?”
“Sáng nay trí giả Munciter vừa nói với tôi rằng chúng tôi có 7840 bình bao gồm 4000 bình được làm từ thời vua Aerys.”
“Hoa quả chín nẫu rồi?”
Hallyne gật đầu. “Trí giả Malliard tin rằng chúng tôi có thể cung cấp mười ngàn bình như đã hứa với thái hậu.” Viên hỏa thuật sĩ trông có vẻ vô cùng đắc ý.
Cứ như thể kẻ địch cho các ngươi thời gian ấy. Mấy tên hỏa thuật sĩ giữ công thức tạo lửa của chúng cực kỳ bí mật, nhưng Tyrion biết nó cũng vô cùng nguy hiểm và cần thời gian nhất định để làm. Hắn đoán lời hứa mười ngàn bình chỉ là hứa suông, giống như viên tướng lĩnh hứa mang mười ngàn lính đến cứu viện nhưng đến ngày thực chiến lại chỉ có một hoặc hai trăm.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nếu họ thực sự có thể cung cấp mười ngàn…
Hắn không biết mình nên hưng phấn hay sợ hãi. Có lẽ là cả hai. “Ta tin rằng những người anh em của ông không cần đẩy nhanh tốc độ, trí giả. Chúng ta không muốn mười ngàn bình lửa bảo vệ, hoặc ngay cả một cũng không… chúng ta không muốn xảy ra bất kỳ điều gì bất trắc.”
“Sẽ không có điều bất trắc xảy ra, thưa đại nhân. Chất này được chuẩn bị và chế tác trong những hang đá, và mỗi bình đều được vận chuyển hết sức cẩn thận. Mỗi gian phòng đựng chúng đều được bao bọc bằng cát, trần nhà được bảo hộ bằng, hừm, pháp thuật cực mạnh. Bất kỳ ngọn lửa nào phát sinh trong phòng đều bị cát đổ xuống dập tắt ngay.”
“Phải để ý đến những trợ thủ vô ý.” Tyrion cho rằng “pháp thuật” trong miện Hallyne chính là hệ thống cơ quan thông minh. Hắn rất muốn tự mình điều tra xem cái trần nhà bảo vệ này làm việc thế nào, nhưng không phải lúc này. Có lẽ khi chiến tranh kết thúc đi.
“Các anh em của tôi chưa bao giờ vô ý.” Hallyne kiên quyết. “Nếu tôi có thể, hừm, nói thật…”
“Ồ, cứ tự nhiên.”
“Chất này chảy qua mạch máu của tôi, sống trong trái tim của mỗi hỏa thuật sĩ. Chúng tôi kính sợ quyền lực của nó. Nhưng là chiến binh bình thường, hừm, đội quân tiên phong của thái hậu, trong một phút điên cuồng của trận chiến… chỉ một chút lỗi lầm cũng gây ra đại thảm họa. Chuyện đó không hề là cường điệu. Cha tôi thường nhiều lần nói chuyện này với vua Aerys, cũng như ông nói với vua Jaehaerys.”
“Họ phải nghe những lời đó,” Tyrion nói, “nếu họ đốt cháy thành phố, ai đó sẽ báo cáo chuyện đó với ta. Vậy ông đề nghị của ông là chúng ta phải cẩn thận?”
“Rất cẩn thận,” Hallyne,“cực kỳ, cực kỳ cẩn thận.”
“Những chiếc bình này… ông được cung cấp đủ chứ?”
“Chúng tôi đủ dùng, thưa đại nhân, cảm ơn ngài đã quan tâm.”
“Ông sẽ không ngại nếu ta lấy vài cái đi, à, vài ngài cái?”
“Vài ngàn cái?”
“Hoặc nếu không ảnh hưởng gì đến quá trình chế tác thì có thể đem những bình rỗng này giao cho đội trưởng của các cổng canh gác trong thành phố.”
“Tuân lệnh đại nhân, nhưng tại sao…”
Tyrion mỉm cười với hắn. “Ông muốn ta mặc ấm, ta sẽ mặc ấm. Khi ông muốn ta cẩn thận, à,” hắn nhún vai, “ta đã nhìn đủ rồi. Có lẽ ông lên đưa ta trở lại kiệu.”
“Vinh hạnh của tôi, thưa đại nhân.” Hallyne giơ cao ngọn đèn bước quay lại cầu thang. “Ngài thật tốt khi đến thăm chúng tôi. Thật vinh dự, hừm. Đã lâu lắm rồi kể từ khi Cánh tay phải của đức vua hiện diện ở nơi này. Kể từ khi đại nhân Rossart đến ra lệnh cho chúng tôi. Đó là từ thời đức vua Aerys. Vua Aerys luôn quan tâm đến công việc của chúng tôi.”
Vua Aerys thường sử dụng các người để đốt cháy những kẻ thù của lão. Ông anh Jaime đã kể cho hắn nghe vài chuyện của Vua Điên và đám hỏa thuật sĩ chó má của lão. “Ta tin tưởng Joffey cũng sẽ quan tâm như vậy.” Đó là lý do vì sao ta sẽ làm tất cả để không cho nó tiếp cận với các người.
“Chúng tôi chân thành chờ đức vua tới thăm Guildhall của mình để thị sát. Tôi cũng đã nói chuyện này với chị gái ngày. Một bữa tiệc lớn…”
Không khí trở nên ấm áp hơn khi họ lên cao. “Đức vua nghiêm cấm tổ chức yến hội cho đến khi toàn thắng.” Đó là nhờ sự kiên trì của ta đây. “Đức vua cũng cho rằng nếu dân chúng chưa được ấm no thì không có bất kỳ ai được phung phí thức ăn.”
“Đại nhân, hmmmm, đó thật là cử chỉ nhân ái. Có lẽ thay vào đó vài người đại diện của chúng tôi có thể vào Red Keep tham kiếm đức vua. Một sự phô diễn nho nhỏ quyền lực của chúng tôi, như đã thể hiện, sẽ khiến bệ hạ quan tâm hơn. Lửa hoang