Bên dưới những gốc cây, vài kỵ sĩ đã tìm đủ lá và cành cây khô để nhóm lửa cạnh những tảng đá bên sườn núi. Những người khác thì dựng lều hoặc treo áo choàng qua những cành cây thấp. Giant chui ngay vào lỗ trống trong cây sồi đã chết. “Đại nhân Snow, thích lâu đài của tôi không?”
“Trông ấm áp quá. Cậu biết Sam ở đâu không?”
“Tiếp tục đi theo hướng này. Nếu đi đến tận lều của hiệp sĩ Ottyn thì cậu đã đi quá xa,” Giant mỉm cười. “Trừ khi Sam cũng tìm được một cái cây như thế. Có nhiều cây ở đây lắm.”
Cuối cùng thì Ghost mới là kẻ tìm thấy Sam. Con sói vương lao đầu về phía trước như một mũi tên. Dưới một phiến đá nổi bần bật có tác dụng như một mái che mưa, Sam đang cho những con quạ ăn. Mỗi bước hắn đi giày đều phát ra tiếng kẽo kẹt âm hưởng. “Chân tôi ướt hết rồi,” hắn buồn bã, “khi xuống ngựa, tôi bước phải cái hố và nước ngập đến đầu gối.”
“Cởi giày ra và phơi tất đi. Tôi sẽ tìm củi khô. Nếu đất dưới đá không quá ẩm ướt thì chúng ta có thể nhóm lửa,” Jon đưa con thỏ cho Sam, “và chúng ta sẽ có một bữa ăn ngon.”
“Cậu không phải đến căn phòng đó cùng với đại nhân Mormont sao?”
“Không, nhưng cậu sẽ đến. Old Bear muốn cậu vẽ bản đồ cho ông ấy. Craster nói lão sẽ giúp chúng ta tìm Mance Rayder.”
“Ồ”, Sam không có vẻ gì hào hứng khi được gặp Craster dù điều có nghĩa là được ngồi bên ngọn lửa ấm áp.
“Ông nói là cứ ăn trước đi. Cậu cũng làm khô chân nữa,” Jon đi thu thập vật liệu đốt, nhặt những cành cây khô. Dù lựa chọn cẩn thận nhưng hắn vẫn phải mất thời gian khá lâu mới thấy có tia lửa xuất hiện. Hắn cởi chiếc áo choàng phơi lên tảng đá để ưa không hắt vào đống lửa, cuối cùng hắn cũng tạo cho hai người một khoảng trời ấm áp.
Khi hắn quỳ xuống làm thịt con thỏ thì Sam cởi giày ra hong khô. “Tôi nghĩ rêu đang mọc giữa ngón chân,” hắn di di đầu ngón chân và buồn bã thông báo, “con thỏ đó chắc chắn là ngon đấy. Giờ thì tôi chẳng còn sợ máu hay những thứ như vậy nữa,” hắn nhìn về phía xa. “À, chỉ còn sợ chút xíu…”
Jon xiên con thỏ rồi đặt nó lên bếp nướng. Con thỏ tuy bé nhỏ nhưng khi nấu chín nó có vị như một bữa tiệc hoàng gia. Những kỵ sĩ khác nhìn bọn chúng đầy ghen tị. Ngay cả Ghost cũng nhìn nó đầy đói khát, ánh lửa lóe lên trong đôi mắt màu đỏ của nó khi nó hít hít. “Mày đã ăn trước rồi mà,” Jon nhắc nó.
“Craster có độc ác như lời các kỵ sĩ không?” Sam hỏi. Con thỏ đã nướng gần chín nhưng mùi thơm bay ra thật tuyệt vời. “Lâu đài của ông ta thế nào?”
“Có một nóc nhà và một đống lửa giữa nhà,” Jon kể với Sam những gì hắn thấy và nghe trong lâu đài của Craster.
Khi câu chuyện kết thúc thì trời đã hoàn toàn tối và Sam đang liếm ngón tay. “Thịt thỏ thật ngon, nhưng giờ tôi muốn ăn chân cừu. Toàn bộ chân cừu, chỉ để cho tôi ăn, chấm nước sốt vị bạc hà và mật ong, có cả mùi đinh hương. Cậu có nhìn thấy cừu ở đây không?”
“Có chuồng cừu, nhưng không có cừu không đó.”
“Lão ta làm thế nào để nuôi quân của mình nhỉ?”
“Tôi không thấy có bất cứ người hầu hay quân nào của lão, chỉ có Craster và các bà vợ cùng một đứa con gái nhỏ. Tôi tự hỏi lão làm sao để giữ được nơi này. Cơ sở phòng vệ của lão chẳng có gì đáng nói, chỉ có có một bờ kè dựng lên bằng bùn. Được rồi, cậu nên đi đến căn nhà đó và vẽ bàn đồ đi. Mà cậu có thể tìm được đường không?”
“Có thể, nếu không bị ngã vào vũng bùn,” Sam đi lại đôi giày, thu thập giấy da và lông ngỗng rồi lao vào màn đêm, mưa phe phẩy trên chiếc áo choàng và chiếc mũ mềm của hắn.
Ghost cuộn tròn gác đầu lên chân mình và đi vào giấc ngủ bên ngọn lửa. Jon duỗi người nằm cạnh nó, vui vẻ tận hưởng sự ấm áp. Hắn vẫn còn lạnh và ướt nhưng giờ đã tốt hơn nhiều. Có lẽ đêm nay Old Bear sẽ biết được điều gì đó dẫn chúng ta tìm được Chú Benjen.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang hít thở không khí lạnh lẽo của buổi sáng sớm. Vừa mới cử động đã thấy xương đau nhức. Ghost đã rời đi và lửa đã tàn. Jon vương sang bên cạnh lấy chiếc áo khoác treo ngoài tảng đá nhưng thấy nó vừa cứng vừa lạnh. Hắn trèo ra ngoài, đứng trước khu rừng tựa như pha lê. Ánh sáng màu hồng nhạt chiếu trên những cành cây, lá và đá. Mọi nhánh cỏ đều như được khắc từ ngọc bích, mỗi hạt nước như chuyển thành kim cương. Hoa và nấm như đang được mặc chiếc áo khoác bằng kính. Ngay cả bùn cũng chuyển sang màu nâu sáng. Trong màu xanh lấp lánh của rừng, những chiếc lều đen của các huynh đệ vẫn được bao bọc bởi tác phẩm điêu khắc bằng băng hoàn hảo.
Vậy là có phép màu ngoài Tường Thành. Hắn vô tình nhớ đến các chị em gái của mình, có lẽ vì hắn đã mơ thấy họ đêm qua. Sansa sẽ gọi điều này là phép màu, và những giọt nước mắt sẽ tràn đầy lên mắt cô bé, nhưng Sansa thì sẽ bật cười to, hét lên, rồi chạy đi như muốn chạm vào nó.
“Đại nhân Snow?” hắn nghe thấy tiếng gọi, mềm mại và nhẹ nhàng, và hắn quay lại.
Ngồi trên tảng đá che chở cho hắn suốt đêm qua là cô gái chăn thỏ, bọc trong chiếc áo choàng đen rộng như thể nó đang nuốt chửng lấy cô. Jon nhận ra ngay lập tức đó là chiếc áo choàng của Sam. Tại sao cô ta đang mặc chiếc áo choàng của Sam?
“Đại nhân, cậu béo đó nói rằng tôi có thể tìm thấy ngài ở đây,” cô gái nói.
“Chúng tôi đã ăn con thỏ, nếu đó là điều dẫn cô đến đây,” thừa nhận sự thực khiến hắn thực sự cảm thấy tội lỗi.
“Vị đại nhân Quạ, với con chim nói liên tục kia, đã đưa cho Craster một cây nỏ đáng giá hàng trăm con thỏ.” Cô gái lấy tay cuốn chặt quanh chiếc bụng hở. “Ngài là anh trai của đức vua? Điều đó có thật không?”
“Anh trai cùng Cha khác mẹ,” hắn thừa nhận. “Tôi là đứa con tư sinh của Ned Stark. Em trai Robb của tôi là Vua của Phương Bắc. Sao cô lại ở đây?”
“Cậu béo đó, người tên Sam, bảo tôi đến tìm ngài. Hắn đưa tôi áo choàng của mình để tránh mọi người phát hiện.”
“Craster sẽ không giận cô chứ?”
“Cha tôi uống quá nhiều rượu của Lord Crow đêm qua. Ông ta sẽ ngủ cả ngày hôm nay.” Hơi thở dồn dập của cô gái biến thành sương khi ra khỏi không khí. “Người ta nói đức vua sẽ chủ trì công bằng và bảo vệ kẻ yếu,” cô vừa nói vừa bắt đầu trèo xuống tảng đá. Mặt đá trơn trượt khiến cô gần như trượt ngã, may mắn Jon bắt được cô trước khi cô ngã xuống, và giúp cô trèo xuống an toàn. Cô gái quỳ xuống mặt đất lạnh cóng. “Đại nhân, tôi van ngài…”
“Đừng van tôi làm cái gì. Hãy quay lại căn nhà, cô không nên ở đây. Chúng tôi được lệnh không nói chuyện với những phụ nữ của Craster.”
“Ngài không phải nói bất cứ điều gì với tôi, đại nhân.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Chỉ cần mang tôi đi theo ngài, khi ngài rời đây. Đó là tất cả những gì tôi cần.”
Chỉ cần van xin ta vậy thôi ư, hắn thầm nghĩ, cứ như điều đó dễ dàng lắm ấy.
“Tôi sẽ… tôi sẽ là vợ ngài, nếu ngài thích. Cha tôi, ông ấy đã có mười chín người vợ rồi. Thiếu một người cũng sẽ không khiến ông ấy làm sao cả.”
“Các huynh đệ áo đen đã thề không bao giờ lấy vợ, cô không biết điều đó sao? Và nói gì thì nói chúng tôi là khách trong nhà của Cha cô.”
“Không phải ngài,” cô nói. “Tôi đã quan sát. Ngài chưa từng ăn gì của ông ấy, không ngủ bên đống lửa của ông ấy. Ông ấy không hề cho ngài hưởng quyền lợi của một vị khách, vì vậy ngài cũng không có bất kỳ nghĩa vụ gì với ông ấy. Vì đứa con này, tôi nhất định phải đi.”
“Tôi thậm chí chưa hề biết tên cô.”
“Gilly. Ông ấy gọi tôi như thế. Có nghĩa là hoa đinh hương.”
“Tên thật đẹp.” Hắn nhớ Sansa có lần khuyên rằng hắn nên nói câu đó bất cứ khi nào phụ nữ nói cho hắn tên của mình. Hắn không thể giúp gì được cô, nhưng có lẽ lời khen sẽ khiến cô vui hơn. “Gilly, Craster đã khiến cô sợ sao?”
“Không phải tôi, là đứa bé. Nếu là con gái thì không quá sợ. Nó sẽ trưởng thành và ông ấy sẽ cưới nó. Nhưng Nella nói nó có thể là con trai, bà ấy đã sinh sáu đứa con và biết những chuyện này. Ông ấy sẽ hiến những đứa con trai cho các chư thần. Lúc vị thần lạnh màu trắng đến thì ông ấy sẽ ra tay, và gần đây thần đó đến càng lúc càng thường xuyên hơn. Đó là lý do vì sao ông ấy bắt đầu hiến cừu, dù ông ấy thích vị thịt đó. Giờ thì cừu cũng hết, tiếp theo sẽ là chó… cô hạ ánh mắt và ôm chặt bụng hơn.
“Các chư thần nào?” Jon chợt nhớ ra họ không hề nhìn thấy bất kỳ thằng bé nào trong lâu đài của Craster, lính cũng không có, chỉ duy nhất Craster.
“Thần băng giá,” cô nói. “Người đến trong đêm. Những bóng trắng.”
Trong giây lát, Jon trở lại Tháp của Tổng tư lệnh. Một bàn tay cứng cỏi bò lên cẳng chân và khi hắn dùng kiếm dài hất nó ra thì nó lăn ra mặt đất, những ngón tay mở ra rồi đóng lại, điên cuồng lục lọi. Người chết đứng dậy, đôi mắt xanh phát sáng trên khuôn mặt sưng tấy, những tảng thịt thối rữa từ vết thương trên bụng nhưng tuyệt nhiên không có giọt máu nào.
“Màu mắt của chúng là gì?” hắn đặt câu hỏi.
“Màu xanh. Sáng như những ngôi sao xanh, và lạnh,” hắn nghĩ cô đã nhìn thấy chúng. Craster nói dối. “Ngài sẽ mang tôi đi chứ? Chỉ cần đến Tường Thành…”
“Chúng tôi không cưỡi ngựa về phía tường thành. Chúng tôi cưỡi ngựa về phía Bắc, đuổi theo Mance Rayder và bọn Người Lạ, những bóng trắng và những thứ đại loại như vậy. Chúng tôi đang tìm bọn chúng, Gilly. Con của cô cũng sẽ không an toàn nếu đi cùng chúng tôi.”
Nỗi sợ hãi hiển hiện rõ trên khuôn mặt cô. “Thế nhưng các ông cũng sẽ trở về chứ. Chờ ngài làm xong việc thì ngài sẽ quay lại đường này.”
“Có thể,” nếu chúng tôi còn sống, “nhưng như Old Bear, người mà các cô gọi là Lord Crow/ Đại nhân Quạ đó nói, tôi chỉ là người hầu của ông ấy. Tôi không thể quyết định chọn con đường mình đi.”
“Không.” Hắn có thể cảm nhận được nỗi sợ trong giọng cô. “Xin lỗi vì đã làm phiền, đại nhân, tôi chỉ… họ nói rằng đức vua bảo vệ người dân an toàn, và tôi nghĩ…” Bất chợt, cô chạy đi, chiếc áo choàng của Sam bay phần phật phía sau như đôi cánh đen khổng lồ.
Jon nhìn cô rời đi, tâm tình vui vẻ nhờ vẻ đẹp buổi sáng cũng đã tan biến, hắn cảm thấy bực bội, rủa Sam chết đến hai lần vì đã chỉ đường cho cô ta đến chỗ mình. Hắn nghĩ mình có thể làm được gì cho cô gái đó chứ? Chúng ta ở đây để chiến đấu với bọn người dã nhân, chứ không phải bảo vệ họ.
Lúc này đây, một đống người khác cũng nhộn nhịp chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, ngáp ngắn ngáp dài và mệt mỏi duỗi lưng. Phép màu đã nhạt nhòa, ánh sáng phản chiếu từ băng ban đầu giờ chuyển sang ánh sáng mặt trời lên bình thường. Có ai đó đã nhóm lửa, hắn có thể ngửi thấy mùi khói phiêu đãng trên những ngọn cây, mùi thịt lợn muối xông khói. Jon cầm chiếc áo choàng lên, đập nó vào tảng đá cho vỡ băng kết cả đêm trên áo, rồi thu thập thanh Longclaw, đeo nó lên vai rồi đi thêm vài dặm, hắn tiểu trên một bụi cây đóng băng, nước tiểu phun trào trong khí lạnh, làm tan băng giá tại nơi nó đổ xuống. Sau cùng hắn buộc chặt dây quần và