Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tiếng cười dịu dàng của người đàn ông trên đỉnh đầu, ấm áp như nắng xuân.
Diêu Lan Hạ bỗng phản ứng lại, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh, duy trì khoảng cách tối đa với anh, cô nghiêm mặt, khuôn mặt tràn đầy lạnh lẽo.
Đào Khánh Trần cười dịu dàng: “Thật xin lỗi, vì để tránh thêm hiểu lầm, dưới tình huống cấp bách, tôi đành phải đắc tội với cô.”
Trên người anh toát ra khí chất sạch sẽ, làm cô cảm thấy mình tức giận như vậy là quá ích kỷ.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Anh tới đây tìm tôi đúng không? Đúng lúc, tôi cũng đang định đi tìm anh.”
Cô không muốn lãng phí thời gian, nên đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi tìm cô? Tôi không hề biết cô đang ở bệnh viện, tối qua cô trực ca đêm, đáng lý hôm nay phải ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.”
Cô cũng quên chuyện này mất.
“Anh biết...” Cô hơi ngập ngừng, dù gì cũng là chuyện bê bối, sao có thể nói ra thẳng thừng chứ?
“Cô đang nói tin tức trên diễn đàn à, tôi cũng nhìn thấy rồi, tôi đang định đi tới phòng giám sát ở tầng một, để kiểm tra camera đây.”
Không ngờ anh cũng nghĩ tới vấn đề này?
Diêu Lan Hạ gật đầu đầy cảm kích, nhưng vẻ mặt vẫn không cảm xúc: “Tôi cũng muốn đi tới đó, tôi nhất định phải tìm cho ra kẻ đầu sỏ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Không biết tại sao, khi thấy Diêu Lan Hạ xù lông nhím, Đào Khánh Trần lại cảm thấy dáng vẻ tức giận của cô lại đáng yêu hơn bình thường rất nhiều, khi cô nổi giận, hai đôi lông mày nhíu lại, mi tâm hiện lên ba đường thẳng nhàn nhạt, đôi môi vốn đỏ mỏng cũng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm lại, thật sự rất động lòng người.
“Tôi sẽ giúp cô.” Anh khẳng định.
Diêu Lan Hạ nhìn anh: “Tất nhiên là anh phải giúp tôi rồi, chuyện này liên lụy đến hai người chúng ta, nhưng giờ chỉ có mình tôi là bị người đời chỉ trích.”
Anh khẽ cười nho nhã: “Cô yên tâm, tôi không chạy trốn đâu, mà sẽ ở lại gánh chịu cùng cô, lúc nào cần, tôi có thể cho cô mượn danh phận bạn trai.”
Bạn trai?
“Không cần đâu, ý tốt của phó viện trưởng Đào tôi xin nhận...”
“Bác sĩ Diêu, cô đang tránh né chuyện gì thế?”
“Tôi... tôi không có!”
Cửa thang máy mở ra, hai người nhấc chân đi vào phòng giám sát.
Nhưng video trong phòng giám sát đã bị người khác cắt bỏ từ trước rồi, nên hai người không thể tìm thấy một chút dấu vết.
Chết tiệt!
Giờ cô phải làm sao đây? Nếu không tìm ra kẻ đầu sỏ, sao cô có thể làm sáng tỏ hiểu lầm được? Những lời đồn đại bên ngoài như cái động không đáy, ngày càng lún sâu vào. Rồi cuối cùng có lẽ cô sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người!
Đào Khánh Trần bỗng nắm lấy cổ tay Diêu Lan Hạ: “Cô đi theo tôi.”
“Phó viện trưởng, anh làm gì thế?”
Đào Khánh Trần vội vàng kéo Diêu Lan Hạ ra khỏi phòng giám sát, lúc hai người đi ra từ cửa kính trục xoay, thì một người đàn ông bế một người phụ nữ đi vào trong, Diêu Lan Hạ căng thẳng, sao bóng người lúc nãy nhìn quen thế nhỉ?
Mà Lưu Nguyên Hào đi lướt qua bọn họ bỗng quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Diêu Lan Hạ bị một người đàn ông mặc áo blouse nắm tay, kéo ra ngoài, bốn người đi ra đi vào với tốc độ rất nhanh, giống như bị ai đó đùa bỡn.
“Phó viện trưởng Đường, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?”
Hai người đi ra bên ngoài, Diêu Lan Hạ hất tay anh ra, thở phì phò chất vấn.
Đào Khánh Trần nhìn quanh khu vườn rộng lớn trong bệnh viện, hoa dâm bụt và hoa hồng nở rộ đầy bồn hoa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
“Tôi sợ không cho cô ra ngoài hóng mát, cô sẽ ở trong đó ngột ngạt mà ngã bệnh, giờ tình trạng của cô không thích hợp để quay lại, nên cô cứ đi dạo vòng quanh đây đi, hoặc tìm một nơi nào đó ăn một bữa thật no, nếu không thì cô về nhà ngủ một giấc đi.”
Diêu Lan Hạ nghe Đào Khánh Trần nói thế thì bật cười: “Quả nhiên chuyện không liên quan đến mình thì chẳng hề để tâm đến, bức ảnh đó đâu chụp chính diện anh, nên anh hoàn toàn không lo lắng gì cả.”
“Vậy xin hỏi Bác sĩ Diêu, nếu tôi lo lắng thì có tác dụng gì không?”
“Tôi nhất định phải làm gì đó.”
Cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn anh, sự bướng bỉnh, không chịu khuất phục của người phụ nữ mạnh mẽ đồng thời bộc lộ rất rõ trên người cô, hình tượng của cô trong tim Đào Khánh Trần càng đa dạng hơn.
Một làn gió thổi tới, cộng thêm điện thoại để trong túi bỗng rung lên, đã cắt ngang ánh mắt của cô, cũng làm gián đoạn suy nghĩ trong đầu cô.
“Cô mau tới khoa phụ sản gặp tôi ngay!”
Giọng điệu ra lệnh tự nhiên, lại lạnh đến thấu xương đó, thì chỉ có mình Lưu Nguyên Hào thôi.
Cô cất điện thoại vào túi rồi nói: “Tôi vào trước đây.”
“Bác sĩ Diêu, có phải cô bị tra tấn thể xác đúng không?”
Cô cười đáp: “Cứ cho là thế đi.”
Cô đi trước, còn anh thì đuổi theo sau, hai người đều đi rất nhanh, nhưng lúc đi qua cửa kích trục xoay anh đã bị tụt lại phía sau, nên bị lỡ thang máy.
Rồi bóng dáng cô biến mất.
Trong khoa sản, bên ngoài phòng làm việc bác sĩ điều trị chính của Mai Khánh Vân, một người đàn ông cao lớn đang đút một tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng không cho ai tới gần.
Diêu Lan Hạ hít sâu, rồi đi tới: “Cô ấy sao rồi?”
Lưu Nguyên Hào không hề quay đầu lại, anh chỉ mới đứng đây đợi có mấy phút ngắn ngủi, đã nghe thấy đủ mọi phiên bản về lời biện hộ của Diêu Lan Hạ, cũng như những lời mỉa mai bằng nhiều từ ngữ khác biệt và mới mẻ.
Rốt cuộc Diêu Lan Hạ đang làm trong bệnh viện, thật sự bị tai tiếng, hay là bị người khác ghi hận, rồi khiến dư luận phẫn nộ?
“Bác sĩ đang kiểm tra, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì...”
“Anh đã nói chuyện này rồi, nếu cô ấy xảy ra chuyện, anh sẽ không tha cho tôi, anh chỉ mới nói cách đây mấy tiếng thôi, nên tôi vẫn nhớ rất rõ.”
Lúc nãy trong lòng Lưu Nguyên Hào hơi thương xót, nhưng giờ đã bị sự hung hăng của cô bóp nát rồi.
Nếu cô lợi hại, mạnh mẽ như thế, xem ra cô cũng có thể tự ứng phó chuyện hôm nay rồi!
Tin tức Mai Khánh Vân được Lưu Nguyên Hào bế vào bệnh viện khám bệnh đã lan truyền nhanh chóng, trong mấy phút ngắn ngủi, phóng viên đã ùn ùn kéo tới bệnh viện.
Thậm chí bọn họ còn thành công vượt qua bảo vệ, rồi chạy tới khoa sản!
Hôm nay bệnh viện trung tâm rất náo nhiệt, Mai Khánh Vân tới khám bệnh, tổng giám đốc Lưu Nguyên Hào của Quốc tế MBK thì đợi ở bên ngoài, còn nữ chính của chủ đề đang hot nhất cũng đang đứng trước khoa sản.
Các phóng viên đều sáng mắt nắm bắt cơ hội, lần này, lại có tin hay để xem rồi!
“Cô Diêu Lan Hạ, có người tung tin rằng trong lúc cô trực ca đêm, đã làm chuyện mờ ám thái quá với một người đàn ông xa lạ trong phòng làm việc, xin hỏi chuyện này có đúng không ạ?”
“Bác sĩ Diêu, trước đây không lâu cô đã thành công hóa giải việc gây rối ở bệnh viện, cũng nhận được lời xin lỗi tập thể từ người nhà bệnh nhân, mở ra một đường lối mới giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân, có phải cô đã âm thầm giở trò với họ đúng không?”
“Bác sĩ Diêu, rốt cuộc người đàn ông tối qua