Diêu Lan Hạ đưa ánh mắt và cảm xúc từ trên người Lưu Nguyên Hào sang lên người Đào Khánh Trần, khoảnh khắc anh ta đến, cô liền biết, cô được cứu rồi.
Thấy người phụ trách của bệnh viện đi tới, Lưu Nguyên Hào bế Mai Khánh Vân đi về phía cửa của một chiếc thang máy khác.
Anh cho rằng, anh có thể đợi được lời cầu xin giúp đỡ của cô, không ngờ cô thà bị vây xem, cũng không chịu tỏ ra yếu thế.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Anh lạnh lùng quan sát cô ép đến đến cùng, là vì đợi một cầu xin trợ giúp của cô.
Nhưng cô ngay cả ý tứ quen biết anh cũng không có, giống như người xa lạ, không, còn không bằng người xa lạ.
Anh đang chờ đợi, cho rằng cô sẽ kéo anh lại, trực tiếp nói với phóng viên: “Tôi có chồng, anh ấy đang ở đây!”
Vậy thì, anh đè nén tất cả lửa giận cứu cô một mạng.
Người phụ nữ của anh, anh có thể bắt nạt, người ngoài, không được! Một đám phóng viên cỏn con, càng không được!
Nhưng cô không có, cô dùng sự trầm mặc đối kháng tất cả, không có lộ ra chút yếu đuối mà nhu nhược nào.
Diêu Lan Hạ, không cần anh.
Thế giới của cô, có thể dung nạp được hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, duy chỉ có anh là không dung nạp được.
Đường cô lựa chọn, đó thì để tự cô đi! Không có sự tham gia của anh, cô sẽ đi ra được bộ dạng gì, anh mỏi mắt chờ xem.
Đào Khánh Trần ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Diêu Lan Hạ, ánh mắt thứ hai, nhìn thấy Lưu Nguyên Hào.
Trong hầm để xe bị phóng viên vây lại, lúc này lại bị nổ, đều có liên quan với bọn họ.
Vậy thì, sự việc không phải trùng hợp quá rồi sao.
Trên người Đào Khánh Trần không có mặc bất kỳ quần áo của nhãn hiệu nào có thể chứng minh thân phận, nhưng nhìn khí thế, thân phận sẽ không thấp.
Các phóng viên không thể không yên lặng quan sát trước: “Anh là ai?”
Đào Khánh Trần vượt qua đám đông, trực tiếp kéo Diêu Lan Hạ bảo vệ ở sau người, dục vọng bảo vệ cường thế, khiến mọi người nhìn mà ngây ra.
Ánh mắt của cậu Hào thu lại tất cả mọi người vào trong đáy mắt, cho nên, anh ta chính là người bác sĩ đó?
Đôi mắt như sắt nung lại hạ thấp một nữa, nhìn thấy người đàn ông bỗng nhiên nắm lấy tay của cô!
Đáng chết!
“Tôi là người có thể trả lời tất cả nghi vấn của các người!”
Một chân của Lưu Nguyên Hào bước vào thang máy, lời của Đào Khánh Trần cất lên.
Cửa thang máy đóng lại, Lưu Nguyên Hào một lời cũng không nói bế Mai Khánh Vân, chuẩn bị đi vào phòng bệnh VIP.
Tay của Mai Khánh Vân túm lấy cổ áo của anh, vô cùng đáng thương: “Anh Hào, em rất sợ, em rất lo lắng cô ấy lại làm ra chuyện thương tổn đến bảo bảo... Anh Hào, em không phải đối thủ của cô ấy, hay là, chúng ta đổi bệnh viện đi?”
“Không cần, cô ta không dám làm gì cô cả đâu.” Anh, giọng nói lạnh lẽo giống như băng sương.
Mắt của Mai Khánh Vân nhỏ ra mấy giọt nước mắt: “Anh Hào, em không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như thế này, trước đây quan hệ giữa em và cô ấy, tốt như thế, cô ấy sao có thể... Anh Hào, anh ở lại bệnh viện cùng em được không? Một mình em ở bệnh viện, ngộ nhỡ có phóng viên đến...”
“Được.”
Vẫn là giọng nói lạnh lùng.
Nhưng, đủ rồi.
Cái cô ta cần chính là kết quả này.
Mai Khánh Vân vùi mặt vào trong cánh tay anh, môi đỏ khẽ cười.
Cô ta thật sự cảm ơn đứa trẻ này, cô ta thật sự phải bảo vệ tốt đứa trẻ này.
Trong hàng lang, Diêu Lan Hạ và Đào Khánh Trần vẫn bị đám phóng viên vây lấy.
“Nếu anh là người phụ trách của bệnh viện, làm phiền anh giải thích rõ ràng trước, bác sĩ Diêu kê thuốc làm hại đứa trẻ cho thai phụ, có phải nên chịu trách nhiệm pháp luật không? Hơn nữa, đuổi khỏi bệnh viện?”
Đào Khánh Trần ngay cả đến nụ cười lịch sự cũng khinh thường cho anh ta, đanh mặt nói: “Trong thuốc có tồn tạo thành phần có gây hại hay không, cần làm kiểm tra mới có thể biết được, trừ những điều này ra, còn phải kiểm tra trong cơ thể bệnh nhân có lượng tích trữ tương đồng hay không.”
Anh ta vô cùng điềm nhiên nói, một chút cũng không hoảng sợ, khí thế mạnh mẽ không cho phép kháng cự, khiến mọi người yên tâm.
“Nhưng, cô Mai quả thật vì dùng thuốc mà bác sĩ Diêu kê cơ thể đã bị ảnh hưởng, còn quan hệ giữa hai người trước đó, bác sĩ Diêu có động cơ giết người rõ ràng.”
Ha! Giết người cũng có rồi.
Đào Khánh Trần vẫn bảo vệ cô ở trong phạm vi bảo vệ của mình, ánh mắt của anh ta u ám: “Giết người? Thưa anh, với câu nói này của anh, tôi bây giờ có quyền kiện anh tội phỉ báng, bôi nhọ công nhân, mời anh chú ý cách nói chuyện.”
Phóng viên: “...”
“Rốt cuộc là bác sĩ của chúng tôi không cẩn thận dùng nhầm thuốc, hay bệnh nhân trong quá trình dùng thuốc bởi vì thiếu kiến thức đã ăn đồ ăn tương khắc thì phải kiểm tra, nhưng các vị yên tâm, sự việc đã xảy ra ở bệnh viện của chúng tôi, chúng tôi tất nhiên sẽ dùng mọi giá để điều tra sự thật, công khai với mọi người, các vị sự bình tĩnh chờ đợi sự thật là được.”
Lời nói của anh ta rất từ tốn lãnh đạm, từ ngữ công kích sự truy hỏi đến chết của các phóng viên, lấy tính cách của Diêu Lan Hạ, anh ta tin cô sẽ không làm ra loại chuyện đó, cô không phải là không có cơ hội, mà là khinh thường.
Diêu Hạ Lan là ai chứ, sự tỉ mỉ đủ thấy nhân phẩm.
Mà cái cô tên Mai Khánh Vân kia, anh ở nước ngoài chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng hôm nay lại nghe đồn, có điều chỉ đại khái!
Diêu Lan Hạ ngước mắt, đáy mắt có một chút cảm kích, nhưng rất nhanh lại cụp xuống.
“Vậy thì, bác sĩ của bệnh viện anh trong thời gian làm việc lại tán tỉnh đàn ông xa lạ, anh giải thích như nào?”
“Đúng thế! Loại chuyện tổn hại thuần phong mỹ tục này! Cô ta giải thích như nào?”
Diêu Lan Hạ cắn răng, cô muốn mở miệng, Đào Khánh Trần giữa cổ tay của cô lại.
“Tán tỉnh sao? Tôi chỉ nhìn thấy bác sĩ của chúng tôi đêm hôm vất vả ở trong văn phòng xem bệnh án, bạn của cô ấy, hoặc là người yêu, đưa đồ ăn khuya cho cô ấy. Sao hả? Một phần cơm tình yêu, vậy mà tạo ra tiếng xấu như thế, tin tức này sau khi truyền ra, có phải không có ai dám một mình đưa cơm cho người yêu không?”
Lời trần thuật này của anh, nói mà ấm áp động lòng người, như một làn gió mát quét đi những bụi bặm ô nhiễm trên người cô, anh ta không tức giận, không cáu kỉnh, ngữ khí rất trầm ổn, không gợi ra chút gì không ổn cả.
“Anh là ai? Anh sao lại bảo vệ cô ta như thế, thật sự chỉ là đồng nghiệp của cô ta? Lãnh đạo, đơn giản như vậy sao?”
Đào Khánh Trần