Trong lòng riêng của cô tuy hận không thể để Lưu Nguyên Huyên tới đây trực tiếp xé Mai Khánh Vân thành tám mảnh, nhưng vừa nghĩ tới đây là bệnh viện, cô và Mai Khánh Vân vừa xảy ra chuyện không vui vẻ, lúc này nếu như Mai Khánh Vân xảy ra chuyện, đối với tất cả mọi người đều bất lợi.
Không phải là vì mềm lòng, mà là cô thật sự muốn thế giới yên tĩnh lại một chút, vì thế, Diêu Lan Hạ đưa ra một quyết định.
Cô cầm điện thoại lên, sau khi do dự vẫn ấn số điện thoại của Lưu Nguyên Hào, chiếc điện thoại màn hình to ở trong tay, năm ngón tay bỗng dùng hết sức siết lại, cô gần như muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Cập nhật sớm nhất tại.
Tiếng chuông điện thoại kêu vài tiếng thì được kết nối, cô cũng không có tâm trạng cảm khái trước tốc độ nghe máy của ai đó, đương nhiên, càng không có thời gian.
Sau khi kết nối, giọng nói lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào nói trước: “Có chuyện?”
Cô tham lam giọng nói của anh như vậy, cho dù chỉ là một câu từ đơn giản, cho dù chỉ là một từ thường dùng khi làm việc, khi cô nghe thấy đều dường như cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của anh, không phải là giọng nói vô hình truyền tới, mà là Lưu Nguyên Hào có máu có thịt.
Ngắn ngủi mấy giây, cô suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật sự quá vô dụng rồi, đã là lúc nào rồi cô còn đang lưu luyến anh!
Trong văn phòng tổng giám đốc MBK, ngón tay của Lưu Nguyên Hào siết lại, tạm dừng động tác lật đọc, anh rất có kiên nhẫn đợi giọng nói ở đầu dây bên kia truyền tới.
Trong loa mãi không có tiếng, Diêu Lan Hạ tưởng anh đã cúp máy, liếc nhìn, màn hình sáng, nhịp tim của cô bỗng đập thình thịch, vội vàng đi vào vấn đề chính: “Lưu Nguyên Huyên gọi điện thoại tới, cậu ấy nói xem được tin tức, muốn đến bệnh viện dạy dỗ Mai Khánh Vân, anh bây giờ cản cậu ấy lại, chắc còn kịp.”
Lông mày của Lưu Nguyên Hào hơi nhíu lại, giọng nói trầm thấp như tiếng dương cầm càng trở nên âm trầm một chút, anh lật một trang tài liệu: “Cô còn ở bệnh viện?”
Câu hỏi ngược của anh hiển nhiên không có liên quan đến chủ đề vừa rồi, nhưng ngữ điệu của anh lại khiến cô không thể kháng cự, vảy ngược của Lưu Nguyên Hào hôm nay cô đã chạm vào rồi, không thể chạm vào nữa.
“Đúng, tôi ở phòng nghỉ của bệnh viện...”
“Lập tức về nhà.”
Anh cứ như thế, quyết định mình đưa ra thì sẽ không tiếp tục nghe lời giải thích của bất kỳ ai. Cứ vậy, Lưu Nguyên Hào ở phương diện này bá đạo vô cùng, ép người ta phải thần phục.
“Anh rốt cuộc có nghe thấy tôi đang nói gì không? Lưu Nguyên Huyên đến bệnh viện tìm Mai Khánh Vân gây phiền phức, nếu như anh không muốn... mẹ của con anh bị thương, bây giờ cản cậu ấy lại.”
Diêu Lan Hạ khẩn trương rồi, nói ra một tràng, bởi vì quá dùng sức, cô gần như bóp vỡ điện thoại, áp màn hình nóng lên gương mặt đang bỏng rát.
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô là lo lắng cho Khánh Vân, hay lo lắng cho Tiểu Huyên? Cô tốt nhất là thật sự lo lắng cho Khánh Vân, nếu như bị tôi biết được chuyện khác, cô biết phong cách làm việc của tôi rồi!”
Cổ họng của Diêu Lan Hạ thắt lại, nuốt nước bọt nói: “Giữa tôi và Lưu Nguyên Huyên cái gì cũng không có.”
“Nghỉ ngơi như nào rồi? Khỏe hơn rồi chứ?”
Điện thoại chưa cúp, Đào Khánh Trần đột nhiên quay trở lại! Anh ta không có chú ý Diêu Lan Hạ đang gọi điện thoại, bước vào cửa chính là tỏ sự quan tâm.
Lưu Nguyên Hào vừa rồi đã nghe thấy âm thanh mở cửa, sau đó còn có âm thanh nhỏ của tiếng chìa khóa phát ra, rất rõ ràng, Diêu Lan Hạ bây giờ ở cùng một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông đó tự mình mở cửa!
Cô nói cô ở bệnh viện?
Cho nên người đàn ông đó, chẳng lẽ chính là người bác sĩ đó!
Diêu Lan Hạ hoảng hốt, giữ chặt điện thoại, cô gật đầu với Đào Khánh Trần, lại cúi đầu nhìn, điện thoại bị Lưu Nguyên Hào cúp rồi.
Hỏng bét, vừa rồi chắc chắn anh đã nghe thấy rồi, xem ra cô lại không tránh được một trận phiền phức rồi.
Mặc kệ, binh tới tướng chặn.
Đào Khánh Trần nhìn thấy động tác cô vội vàng bịt điện thoại lại, nghĩ ngoài Lưu Nguyên Hào ra, cũng không có ai có thể khiến cô có thể căng thẳng thành như thế?
Đào Khánh Trần mỉm cười dịu dàng, giả vờ không biết gì: “Em bây giờ cảm thấy như thế nào rồi? Đã khỏe hơn chứ?”
Diêu Lan Hạ gật đầu: “Tôi không sao rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi, bây giờ tôi phải đi rồi.”
Cô nói rồi thì quay về phòng ngủ lấy áo khoác của mình, đem áo vắt lên cánh tay, cô đột nhiên rất muốn rời khỏi chỗ này, mặc kệ Lưu Nguyên Hào hiểu lầm cũng được, không có gì cũng được, trong lòng anh ta không hy vọng hành vi của anh ta với cô nảy sinh lòng phản cảm nhiều hơn.
Đào Khánh Trần cũng không tiếp tục núi giữ, anh mỉm cười tự giễu: “Xem ra là mị lực của tôi không đủ, không thể giữ được em, tôi tiễn em.”
Lưu Nguyên Hào sau khi cúp máy thì nhanh chóng bùng lên lửa giận, anh thô bạo ngả ra lưng ghế, lưng đập vào da bọc đằng sau.
Sau đó, anh bỗng đứng bật dậy, cầm áo khoác và chìa khóa xe, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc, Quý Đông Minh muốn đi theo anh báo cáo công việc, Lưu Nguyên Hào không đợi anh ta nói ra câu đầu tiên, trực tiếp nói: “Nói sau!”
Quý Đông Minh sững người nhìn bóng lưng rời đi của anh, khí tức vừa rồi của ông ta thật quen thuộc, dường như có vấn đề có liên quan đến mợ chủ thì mới sẽ giận dữ và mẫu thuận quấn lấy nhau cùng sinh ra.
Lưu Nguyên Hào lái xe lên xe, cắm chìa khóa, cùng lúc ấn gọi cho Lưu Nguyên Huyên.
“Mặc kệ em bây giờ muốn làm cái gì, lập tức dừng tay cho anh.”
Lưu Nguyên Huyên đang dùng hết tốc độ chạy đến bệnh viện đã nhíu mày: “Anh cả, anh để mặc Mai Khánh Vân bắt nạt chị dâu như thế sao? Chị dâu là vợ của anh, Mai Khánh Vân tính là gì chứ? Anh bảo vệ cô ta như thế?”
“Em thì lấy lập trường gì mà ra mặt, em chồng đòi lại bất bình thay chị dâu? Lý do này, nghe thật hay!”
Lưu Nguyên Huyên ngây ra, anh ta đâu nghĩ nhiều như thế, anh chỉ là nhìn không quen Mai Khánh Vân ỷ thế hiếp người, càng nhìn không quen anh cả vậy mà giúp Mai Khánh Vân không giúp Diêu Lan Hạ.
“Anh cả...”
“Quay về, bây giờ!”
“Nhưng mà anh cả, chị dâu chị ấy, bây giờ trong lòng chắc chắn không thoải mái.”
Trong lòng không phục, nhưng Lưu Nguyên Huyên vẫn lái xe chậm lại, cắn chặt răng, anh ta thật sự không muốn mặc kệ bất kỳ cái giá nào cũng phải tát cho Mai Khánh Vân một cái!
Giọng nói lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào mang theo sự cường thế, anh lại từ từ nhắc nhở anh ta: “Tiểu Huyên, em vượt vạch rồi. Còn cần anh tiếp tục giải thích rõ hơn không?”
Lưu Nguyên Huyên á khẩu không nói được lời nào.
Cúp máy, Lưu Nguyên Hào một chân đạp vào chân ga đến mức cao nhất.
Bệnh viện.
Thời gian tan làm người người qua lại, Diêu Lan Hạ không hy vọng bị người ta nhìn thấy cô và Đào Khánh Trần đi lại quá gần nên vào thang máy thầm ám chỉ: “Tự tôi có thể trở về, ra ngoài ngồi bus rất thuận tiện.”
Cô tuyệt đối sẽ không để Đào Khánh Trần lái xe đưa cô về, trong lòng cô không hy vọng Đào Khánh Trần hiểu cô quá nhiều, chỗ ở, quan hệ gia đình, tình trạng hôn nhân, cô cảm