Đào Khánh Trần lấy đá viên, bọc trong một chiếc khăn, để lên mặt của mình thử, chắc chắn không có góc cạnh nào dễ gây xước da, lúc này mới quay lại phòng khách.
Trong phòng khách, không có bóng dáng của Diêu Lan Hạ, cửa của phòng vệ sinh mở, anh ta đi tới, nhìn thấy Diêu Lan Hạ cúi gằm mặt, vai run rẩy, kìm nén tiếng khóc, giống như cô gái bị sỉ nhục không dám lên tiếng kêu đau và sự uất hận.
Diêu Lan Hạ trước mắt đến khiến trái tim của anh ta đau nhói.
Cô không có mạnh mẽ đến mức bất khả chiến bại, cũng không cần sự chăm sóc, mà tất cả sự yếu đuối cô ẩn nhẫn, dùng vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường đến bảo vệ trái tim yếu đuối.
“Muốn khóc thì khóc ra đi, khóc ra rồi thì sẽ dễ chịu hơn, ở đây, cô có thể làm chuyện gì mà cô muốn, bất cứ chuyện gì.
Đọc truyện tại đây.
Đào Khánh Trần dịu dàng vỗ vai của cô, ám chỉ cô không cần có bất cứ kiêng kỵ nào cả, nơi này là chỗ của anh ta, không cần có bất cứ sự gánh chịu nào trong lòng.
Diêu Lan Hạ vốn dĩ nhịn khóc thành tiếng chỉ vỗ nước vào mắt bỏ trôi nước mắt, Đào Khánh Trần nói như thế, cô cuối cùng không nhịn được nữa, khóc hu hu.
Đào Khánh Trần đỡ cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, để cô ngồi trên sô pha, lấy mấy tờ khăn giấy: “Nếu như cô không muốn nói, tôi có thể cái gì cũng không hỏi, nhưng đừng ủy khuất chính mình.”
Diêu Lan Hạ ôm mặt bờ vai càng run rẩy, nước mắt rơi ra giống như hồ nước tích tụ nhiều năm cuối cùng đến cực hạn, lập tức vỡ bờ, chảy khắp tứ hải bát hoang.
Diêu Lan Hạ ở trước mặt Đào Khánh Trần, giống như một đứa trẻ, cô có thể thoải mái phát tiết cảm xúc của mình, sẽ không cảm thấy ngại ngùng, sẽ không cảm thấy mất mặt.
Đào Khánh Trần yên tĩnh ở bên cạnh cô, bàn tay lớn dịu dàng vuốt vuốt sau lưng cô, vỗ nhẹ: “Không sao rồi, tất cả đều qua rồi, đừng sợ.”
Trái tim và tự tôn của Diêu Lan Hạ đã bị nghiền nát, ở trong giọng nói dịu dàng yên tĩnh của Đào Khánh Trần từ từ được chữa lành, cô ngừng khóc: “Tôi rất mệt... tôi cảm thấy rất mệt...”
Mỗi một từ cô nói, đều giống như cây kim đâm vào trong tim anh ta.
Diêu Lan Hạ đã trải cuộc sống như thế nào? Trước kia đã từng trải những gì, rốt cuộc đã chịu tổn thương nhiều cỡ nào khiến một người có thể ẩn nhẫn đến mức này?
“Cảm thấy mệt thì cố gắng nghỉ ngơi, để trái tim của mình nghỉ ngơi, nếu như cô cần, tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ giúp cô.”
Khóc một lúc lâu, cô ngẩng đầu, nước mắt thấm ướt cả gương mặt của cô, một lọn tóc dính vào mặt, nước mắt từ từ chảy xuống cằm.
Cô dùng khăn giấy lau đi một ít nước mắt cuối cùng, bây giờ không chỉ là mặt sưng, hai mắt cũng đã sưng húp, hốc mắt đỏ hoe khiến con ngươi trong sáng phủ tầng sương, giống như chú thỏ con bị thương.
Cô khịt mũi, đem khăn giấy lau nước mắt và nước mũi vào thùng rác, vậy mà có một đống: “Xin lỗi... vừa rồi dọa anh rồi?”
Đã quá lâu chưa từng khóc như thế, cô cũng sắp quên cảm giác khi khóc rồi, cũng sắp không biết khóc rồi, không ngờ Diêu Lan Hạ trước mặt người khác luôn kiên cường, ở trước mặt Đào Khánh Trần không thân quen lại khóc một cách thống khoái như vậy.
“Không có, cô có thể ở chỗ tôi khóc, tôi rất... vui, ít nhất chứng minh, trong lòng cô không bài xích tôi, nguyện ý xem sự yếu đuối của mình bày ra cho tôi thấy.”
Nguyện ý lộ ra mặt yếu đuối này, mới là sự tin tưởng và giao phó chân chính.
Diêu Lan Hạ vuốt vuốt sống mũi hơi cay: “Tôi... đi trước đây.”
Đào Khánh Trần mỉm cười: “Đi? Cô đi đâu? Chuẩn bị nhìn đường bằng hai con mắt sưng húp, còn một gương mặt bị tát mà đi ra ngoài? Ngồi xuống đi, tôi giúp cô chườm lạnh.”
Anh ta cầm khăn lông, nhẹ nhàng chườm lên mặt cô, nhẹ nhàng còn cẩn thận hỏi: “Đau không? Nếu đau thì tôi khẽ nhẹ nhàng hơn.”
Hai người ngồi quá gần, Diêu Lan Hạ cả người không được tự nhiên, nhích ra một chút: “Tôi... tôi tự làm.”
Đào Khánh Trần cũng không kiên trì: “Được, tự cô làm, có cần uống chút gì không? Cà phê? Trà? Hay là nước khoáng?”
Diêu Lan Hạ nhẹ nhàng chườm mắt: “Đều được.”
Đào Khánh Trần đứng dậy: “Vậy uống chút nước khoáng đi, cô một đêm chưa ngủ, uống cà phê sẽ gây mất ngủ.”
Diêu Lan Hạ nhìn bóng lưng của Đào Khánh Trần, trong lòng hơi chua xót, cô không ngốc, nhìn ra được sự quan tâm mà Đào Khánh Trần dành cho cô đã vượt qua quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, nhưng thứ Đào Khánh Trần cho cô, là sự dịu dàng mà cô không nhận nổi.
Giữa bọn họ, không có khả năng.
Đào Khánh Trần bê ly trà nóng cho cô: “Bỏ vào một ít đường gluco, cô bây giờ cần bổ sung thể lực, lát nữa cô ở đây ngủ một giấc, đây là lãnh địa riêng của tôi, không có ai làm phiền cô cả.”
“Không cần đâu, tôi về nhà nghỉ ngơi.”
Đào Khánh Trần mỉm cười, anh nhấc bàn tay lớn lên, rất muốn đi đến vuốt tóc của cô, nhưng nghĩ tới thân phận, lại thôi: “Đừng khó xử ở trước mặt tôi, cô về nhà gì chứ? Về nhà sau đó không phải vẫn chỉ một mình sao? Chăn gối đều là đồ mới, tôi rất ít khi nghỉ ngơi ở đây.”
“Tôi không phải có ý này.”
“Nếu đã không phải có ý này, vậy thì yên tâm ở lại đi, ngủ một giấc xong nếu như cảm thấy đói bụng, nói với tôi, muốn ăn gì, tôi mua cho cô.”
Động tác trên Diêu Lan Hạ khựng lại, cô ngẩng mặt nhìn Đào Khánh Trần cao lớn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh ta, vẽ trên người anh ta một bức tranh sống động: “Phó viện trưởng, anh tại sao...”
“Tại sao đối tốt với cô như vậy?”
Anh nhìn thấu, cô nhất thời nghẹn lời.
Đào Khánh Trần nhún nhún vai: “Tôi làm người thật sự quá thất bại, theo đuổi người ta cũng theo đuổi đến mức này rồi, người ta vậy mà vẫn không biết.”
Lời này của anh là tự giễu cợt mình, khiến Diêu Lan Hạ sững người, cô há to miệng: “Phó viện trưởng, tôi... cảm ơn anh, nhưng vẫn là thôi đi, giữa chúng ta không có khả năng, anh không hiểu tôi, anh thậm chí còn chưa tính là quen biết tôi.”
Đào Khánh Trần đến gần, Diêu Lan Hạ tưởng anh ta muốn làm gì, vội vàng lùi lại phía sau, ai biết anh ta đắc ý nhếch môi cười, sau đó ngón tay sạch sẽ sờ lên thành chiếc ly: “Nước có thể uống rồi.”
Diêu Lan Hạ: “...”
“Không cần vội vàng trả lời tôi như vậy, tôi rất có nhẫn nại, bác sĩ Diêu, một cuộc phẫu thuật tim cũng cần trên mười mấy tiếng mới có thể kết thúc, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi, không cần vội vàng thông báo tử vong như vậy đâu?”
Diêu Lan Hạ vừa rồi còn cảm thấy