“Cô vẫn nên qua đây cho tôi!”
Diêu Yến Anh muốn hãm hại cô, cũng không thèm để ý xem chỉ số IQ của cô có cho phép hay không!
Không biết tự lượng sức mình!
Đọc truyện tại đây.
Chính vào lúc cô ta nhảy xuống hồ bơi, hai tay Diêu Lan,Hạ giật một cách hung bạo.
“Tõm!”
Toàn bộ sức nặng của Diêu Yến Anh ngay lập tức đều đè hết lên người Diêu Lan Hạ, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Nghe thấy âm thanh bên này, các vị quan khách lập tức quay đầu lại nhìn xem chuyện gì xảy ra, thấy cảnh tượng hai chị em nhà họ Diêu đều ngã xuống đất.
“Có chuyện gì vậy? Diêu Lan Hạ, cô xem cô đã làm gì với em gái mình đây?” Phương Linh Ngọc đột nhiên hét lên, giống như vừa ăn phải một vố động trời vậy.
Diêu Lan Hạ bị đè ở dưới, nhất thời không thế đứng dậy được, lưng bị đập mạnh xuống đất.
Đây không phải trò chơi, cô đột nhiên thở hổn hển đau đớn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại không hề dao động chút nào, cô dùng hai tay đẩy Diêu Yến Anh ra, nói với giọng niềm nở quan tâm: “Em gái, em đi đường kiểu gì mà không cẩn thận vậy chứ? Vừa rồi nếu không phải chị kịp thời giữ em lại, em đã rơi xuống bể bơi rồi.”
Diêu Yến Anh nghiến răng nghiến lợi, giữa hai hàm răng cố phun ra một câu: “Hèn hạ! Chị đắc ý gì chứ!”
Hai người thì thầm vào tai nhau, những người xung quanh không nghe thấy gì, nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn chưa tắt, sự quan tâm và nhẹ nhàng của người chị gái, khiến mọi người xung quanh ai nhìn vào cũng khen ngợi.
“Dĩ nhiên đắc ý rồi, đã không trộm được gà lại còn mất nắm gạo, em gái à, lần sau làm chuyện gì cũng nhớ dùng não nhé, đừng nghĩ rằng có thể sao chép vài chiêu trò trên phim ảnh.”
Phương Linh Ngọc kéo con gái lên, hai tay vỗ vào người cô mấy lần: “Sao thế? Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
“Không bị thương ở đâu cả!”
Diêu Lan Hạ chống tay xuống đất, bên cạnh có người giơ tay ra kéo cô đứng dậy, cô cúi đầu nói cảm ơn.
Lưu Nguyên Hào và Lưu Nguyên Huyên đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, động tác kéo em gái lại của Diêu Lan Hạ, quả thực dũng mãnh không giống một người phụ nữ, có thể thấy rõ ràng rằng, bộ dạng lúc cô dùng sức, giống một người phụ nữ bị dồn đến bước đường cùng.
“A! Cô Diêu, khuỷu tay và lưng của cô đều bị bầm tím hết cả rồi, mau gọi bác sĩ đến xử lý vết thương đi.”
Diêu Lan Hạ đưa khuỷu tay lên nhìn, lau lau qua chỗ vết thương một chút rồi cười: “Không có chuyện gì đâu, mọi người cứ tiếp tục đi, đừng đến gần hồ bơi quá. Nhỡ lại xảy ra những chuyện như này, tôi không thể đảm bảo mình có thể kịp thời tới cứu được đâu.”
Cô không để tâm đến vết thương của mình, cô vừa trêu đùa vừa khéo nhắc nhở các vị khách một cách rất tự nhiên thoải mái, điều này khiến mọi người hết lời khen ngợi: “Cô Diêu, không ngờ cô lại hài hước đến vậy, ha ha!”
Lưu Nguyên Hào cau mày, bước chân định rời khỏi bàn tiệc.
Vở kịch của đêm nay, anh không còn tâm trạng để tiếp tục xem.
Lưu Nguyên Huyên bị một đám toàn những cô gái xinh đẹp vây xung quanh, uống hết cốc rượu này đến cốc rượu khác, cố gắng tỏ ra phong thái phong lưu của một dân chơi chính hiệu, Diêu Lan Hạ cũng chẳng buồn để tâm.
Không hổ là anh em, chẳng khác nhau chút nào!
Nhưng cô không hề nhìn thấy, ánh mắt của Lưu Nguyên Huyên, vẫn luôn hướng về phía cô.
“Á”
Diêu Lan Hạ nâng tay lên, hai tay đồng thời đau đớn, đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào, sau đó cô ngẩng đầu lên, nhưng bóng dáng cao lớn màu đen đã biến mất trong đám người.
Trong lòng, trào lên một nỗi mất mát không thể diễn tả bằng lời, mọi thứ đêm nay, nếu chỉ là một màn biểu diễn, khán giả duy nhất mà cô muốn giữ lại, chỉ có anh mà thôi.
Cô muốn cho anh thấy, Diêu Lan Hạ này không phải là một cái bánh bao mà anh muốn nặn tròn nặn méo thế nào cũng được, bản thân cô cũng có thể tự nắm lấy bầu trời riêng.
Nhưng anh đi rồi, cảm hứng diễn xuất của cô cũng chẳng còn nữa.
Tuy nhiên, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, với tư cách là chủ nhân bữa tiệc, cô không được phép rời đi trước.
“Diêu Lan Hạ, chị quả thật là người đàn bà mưu mô. Năm đó chị có thể đặt chân vào nhà họ Lưu, cũng coi như có bản lĩnh đấy.” Ánh mắt nham hiểm của cô ta lướt qua ngón tay cô: “Ồ, chị không đeo nhẫn cưới sao? Đây gọi là chưa dứt khoát với nhau nên bản thân không có mặt mũi chứng minh thân phận sao?”
Diêu Lan Hạ nắm chặt túi xách: “Tôi có bản lĩnh bước chân vào nhà họ Lưu thì cũng có bản lĩnh tống cổ cô ra khỏi nhà họ Diêu, cô có tin không?”
“Ha ha ha! Dựa vào chị sao? Diêu Lan Hạ ơi là Diêu Lan Hạ, nhìn lại mình trước đi, còn nữa, cổ đông lớn nhất của Diêu Thị là tôi, người thừa kế của nhà họ Diêu, là tên mẹ tôi, muốn đấu với tôi!”
Diêu Lan Hạ nghiến răng, một bước lầm lỡ hối hận ngàn năm, chú thỏ trắng năm đó, và kẻ vong ơn bạc nghĩa bây giờ, là cô đã nhìn nhầm người rồi!
“Chỉ cần tôi muốn, những người bạn của ba năm đó sẽ lập tức liên kết lại và tấn công vào Diêu Thị, chú Trịnh là một trong số đó, tôi nhắc cô câu này, quy mô công ty của chú Trịnh bây giờ, lớn hơn hai Diêu Thị gộp lại.”
Diêu Yến Anh bị cô nắm đúng điểm yếu, thẹn quá hóa giận: “Diêu Lan Hạ, đây là cô ép bức tôi đấy!”
Diêu Yến Anh thô bạo giật lấy túi xách của Diêu Lan Hạ, đổ hết đồ trong túi của cô ra, đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh,
“He he! Quả thật nó ở đây!”
Diêu Yến Anh nhặt chiếc nhẫn lên cầm trên tay: “Nhìn đi! Để tôi xem lần này cô làm thế nào!”
“Đưa cho tôi!”
Bỗng nhiên
Cô giơ tay lên, đốm sáng màu trắng trượt một đường hình parabol trên không trung và rơi thẳng xuống giữa bể bơi.
“Diêu Yến Anh, cô cứ đợi đấy!”
Cô ta khoanh tay cười lạnh lùng: “Tôi đang chờ đây!”
Nhẫn cưới, chiếc nhẫn cưới của cô! Tuyệt đối không thể làm mất nó!
Diêu Lan Hạ vứt đôi giày cao gót sang một bên, dang hai tay ra nhảy “ùm” cái xuống bể bơi!
Cả bữa tiệc náo loạn cả lên, ngay cả Lưu Nguyên Hào chưa đi được bao xa cũng bị âm thanh rơi xuống nước ngăn bước chân lại.
“Cô Diêu! Cô Diêu!”
Diêu Lan Hạ! Người phụ nữ ngốc ngếch này lại làm trò gì nữa vậy?
Nước, lạnh đến thấu xương, bây giờ cũng chưa phải giữa mùa hè nên nhiệt độ bể bơi ngoài trời rất thấp, Diêu Lan Hạ nhảy vào đó toàn thân sẽ bị nhiễm lạnh. Với sự kích động này, men rượu vừa rồi đều biến mất, cô hoàn toàn tỉnh táo rồi, cả người lạnh toát, nước chảy vào vết thương đau buốt.
Cô cũng không buồn quan tâm đến nó nữa, cô muốn tìm thấy chiếc nhẫn, bắt buộc phải tìm được!
Hít một hơi dài, cô lặn xuống nước, cố gắng mở to hai mắt, cẩn thận tìm kiếm.
Chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn của cô!
Những người đứng trên bờ đứng nhìn ngây ngốc: “Có chuyện gì vậy? Cô Diêu đang làm gì vậy?”
Diêu Yến Anh cười híp mắt lại, cô giải thích: “Chị tôi thấy không khí tối nay áp lực quá, nên muốn khiến mọi người hứng thú lên thôi?”
“...”
“Cô Diêu hóa ra vẫn còn giữ lại tiết mục này sao? Ui cha, kỹ năng lặn này thật đỉnh quá, cô ấy đã nín thở hai phút rồi đúng không?”
Ông nội của tôi ơi!
Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy Diêu Lan Hạ nhảy xuống nước, lại nghe thấy tiếng bàn tán ra vào, liền bỏ lại cốc rượu ở đó, chưa kịp tháo giày đã vội vàng nhảy xuống hồ bơi.
Lưu Nguyên Huyên cố gắng kéo người lên, nhưng Diêu Lan Hạ lại liều mạng giãy dụa: “Buông tôi ra!”
“Khốn kiếp, não chị bị ngấm nước rồi à, chị thật sự muốn biểu diễn tiết mục nín thở sao? Chị mà còn không lên bờ là sẽ thành người nổi tiếng đấy!”
“Lưu Nguyên Huyên, cậu tránh ra cho tôi, đồ của tôi bị rơi mất rồi!”
Cô vừa cố gắng đẩy Lưu Nguyên Huyên vừa lặn xuống nước tiếp tục tìm kiếm, bên ngoài bể bơi, người người chen chúc, điện thoại liên tục chụp ảnh, ánh đèn flash nhấp nháy chói cả mắt, Diêu Lan Hạ thật sự sắp nổi tiếng rồi.
“Chị điên rồi! Đồ gì chứ? Chị lên trước đi, đợi nước xả bớt rồi tìm tiếp.”
“Cậu mới điên ý, xả hết nước để cuốn trôi nó đi à.”
Cô lại lặn xuống tiếp tục tìm chiếc nhẫn, dùng hai tay rẽ nước, trong bể bơi rộng lớn này, nước nhấp nhô, bóng trăng phản chiếu xuống bể bơi cũng bị vỡ, lạnh lẽo tái nhợt.
Lưu Nguyên Huyên lần này tức giận đến mức nhìn lên trời cũng không còn chút sức lực nào cả, hai tay hung bạo đỡ cô lên: “Lên ngay, mất đồ gì để tôi tìm giúp chị.”
Diêu Lan Hạ ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đang quan sát bên ngoài, cắn chặt đôi môi đang tím ngắt: “Nếu thật sự muốn giúp tôi, hãy đuổi hết những người ở đây đi.”
Trên bờ, Phương Linh Ngọc và Diêu Yến Anh cuối cùng cũng thỏa mãn.
Phương Linh Ngọc chào khách: “Thật sự xin lỗi mọi người, đứa trẻ này cần phải dạy bảo thêm, thực sự không hiểu chuyện gì hết, để mọi người chê cười rồi, để tôi về dạy bảo cẩn thận.”
“Mọi người, kể từ sau khi ba tôi qua đời, chị gái tôi đã phải chịu nhiều đả kích, có lẽ tối nay chị ấy quá nhớ ba, nên...” Cô ta chỉ vào não mình: “Mọi người hãy lượng thứ.”
Không thể nào? Đường đường là cô cả nhà họ Diêu, vậy mà...lại có vấn đề về thần kinh? Tự làm mình mất mặt trong bữa tiệc?
Lưu Nguyên Hào trở về, hai mắt như phả ra hơi nóng, Diêu Lan Hạ, người phụ nữ ngu ngốc! Còn dám làm mấy chuyện mất mặt!
“Đông Minh, lập tức tới khách sạn Đế Hào, cho cậu hai phút!”
Vừa cúp điện thoại, tiếng bước chân của cậu chủ Lưu vang như sấm, một luồn khí đen giống như giông bão ùn ùn kéo đến: “Tránh ra.”
Cậu Lưu nói xong, khách khứa đồng loạt tách sang hai bên, nhìn thấy hai người đang trong hồ bơi, đầu óc của cậu Hào như muốn nổ tung!
Hai người này, có biết bản thân mình đang làm gì không!
“Nguyên Huyên, lên đây!”
Lưu Nguyên Hào vừa mới ra lệnh, khách khứa lại bị kinh ngạc lần nữa, Nguyên Huyên? Lưu Nguyên Hào vừa mới gọi cậu thanh niên trẻ đó là gì? Chẳng lẽ cậu ta chính là Lưu Nguyên Huyên, cậu hai được bàn tán, mấy năm rồi mới về nước của nhà họ Lưu chứ?
Trời-----
Cô cả nhà họ Diêu như người mất hồn, cậu hai nhà họ Lưu lao xuống nước làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn có tin tức gì thú vị hơn nữa chứ?
“Anh cả, chị ta...”
“Lên đây!”
Lưu Nguyên Huyên nghiến răng: “Anh, chị ấy muốn tìm đồ, vẫn chưa tìm được.”
Đôi mắt đen u ám của Lưu Nguyên Hào như muốn bóp chết anh bất cứ lúc nào: “Có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu cũng điên rồi sao?”
Điên?
Diêu Lan Hạ cả người ướt như chuột lột, quần áo bó sát vào cơ thể, lộ ra đường cong...quả thực quá nóng bỏng!
Cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyên Hào, vậy là anh cũng giống những người kia, cảm thấy cô đang điên sao?
Tôi đang điên thật rồi! Tôi điên nên mới để tâm đến một chiếc nhẫn nát chẳng còn chút ý nghĩa nào cả! Tôi điên nên mới ở đây tìm kiếm nó như một đứa ngốc!
Nhưng, cô cũng chẳng muốn nói với anh những lời vô ích ấy.
Sau khi nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, cô lại tiếp tục tìm kiếm.
Dưới nước, một tia sáng nhỏ lóe lên, Diêu Lan Hạ liều mạng bò tới, nhặt chiếc nhẫn lên, nắm chặt trong lòng bàn tay!
Tìm thấy rồi!
Khoảnh khắc đó, dường như cô đã có được niềm hạnh phúc lớn lao, khuôn mặt trong nước vẫn phảng phất nụ cười, hít một hơi, uống một ngụm nước lớn.
Lưu Nguyên Huyên được lệnh leo lên bờ, lúc Diêu Lan Hạ leo lên bờ thấy Lưu Nguyên Huyên đang đứng ướt sũng ở trên bờ, bên cạnh cậu ta là Lưu Nguyên Hào toàn thân toát ra hơi lạnh.
Diêu Lan Hạ muốn lên bờ, vừa cúi đầu-
Thật là! Quần áo bị nhìn thấu hết rồi!
Cô lại không leo lên nữa...
Lưu Nguyên Hào chết tiệt, anh ta thật sự muốn vợ mình bị người khác nhìn thấy trong bộ