“Lưu Nguyên Hào, đây là chung cư tôi ở, chứ không phải biệt thự của anh, không có nhiều phòng đến vậy.”
Ba năm qua, Lưu Nguyên Hào chưa từng ngủ chung phòng với Diêu Lan Hạ, chung cư đơn của cô cũng không có phòng cho khách.
“Bận tâm không ít nhỉ.” Anh châm chọc khiêu khích, rồi chợt quay người nói với Quý Đông Minh: “Ngày mai tới đón tôi, mang theo một bộ quần áo sạch.”
Cập nhật sớm nhất tại.
“Vâng thưa sếp!”
Quý Đông Minh như nhìn thấy những bông hoa mùa xuân từ từ nở rộ! Ngay cả những câu nói kinh điển cũng thay đổi rồi, sợ hai người họ có người sẽ hối hận, anh vội vàng lên xe rời đi thật nhanh.
Diêu Lan Hạ còn chưa kịp định thần lại, đã bị anh bế lên một lần nữa, cái ôm trong bờ vai rắn chắc, mùi hương rất đỗi quyen thuộc, giống như một loại thuốc độc vậy.
Lúc lên thang máy, Diêu Lan Hạ nhìn thấy số tầng 16 ngày càng tiến đến gần, hơi thở và nhịp tim của anh vẫn không hề thay đổi, nhưng nhịp tim của cô thì hoàn toàn hỗn loạn.
“Lưu Nguyên Hào, tôi nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, rốt cuộc anh còn muốn chơi trò dối trá gì nữa.” Cô hỏi một câu không hề suy nghĩ gì cả.
“Người dối trá là cô.”
Nói một vài câu như vậy, cả hai đều rơi vào trầm tư.
Cửa thang máy mở ra, Lưu Nguyên hào bước ra khỏi thang máy, đứng trước cửa phòng cô: “Diêu Lan Hạ, xuất thân là nhà họ Diêu, bây giờ lại sống ở nơi như này, cô muốn chơi trò gì vậy?”
“Tôi thích sống ở đây!”
“Tốt lắm, mở cửa đi.”
Đợi đã, mở cửa?
Túi, điện thoại lẫn chìa khóa của cô đều để quên ở bữa tiệc rồi…
Diêu Lan Hạ cắn môi, không giấu được vẻ ngại ngùng: “Tôi…tôi quên đem theo chìa khóa rồi.”
Vẻ mặt của cậu Hào, kéo theo cả một mảng đen tĩnh mịch, phòng của Diêu Lan Hạ không có mật mã, bắt buộc phải dùng chìa khóa, nhưng tối hôm nay, anh bắt buộc phải vào trong!
“Tìm quản lý tòa nhà, lấy chìa khóa dự phòng.”
Diêu Lan Hạ càng lặng im hơn nữa, lần trước ổ khóa bị kẹt, cô đã nói dối bên quản lý tòa nhà mình là chủ nhân, chắc chắn đã bị phát hiện ra sự thật rồi, bây giờ mà đi tìm, cô bị mất mặt chắc luôn.
“Tôi…không có chìa khóa dự phòng!”
Lưu Nguyên Hào buông tay thả cô xuống đất, sự chán nản ngược lại làm anh trở nên vô cảm: “Diêu Lan Hạ, vở kịch này mà cô cũng dám diễn trước mặt tôi sao? Tôi cho cô ba phút.”
Diêu Lan Hạ cắn chặt môi dưới: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Sau một cuộc điện thoại, bên quản lý tòa nhà đã lên.
Vì thể diện, Diêu Lan Hạ không trực tiếp nói thẳng ra, sau khi bên quản lý lên liền nhìn thấy bên cạnh Diêu Lan Hạ là một người đàn ông có ngoại hình lẫn phong thái đều nổi bật hơn người, lập tức cười híp mắt nói: “Cô Diêu, vị này là chồng cô sao? Đây là lần đầu tôi nhìn thấy đấy.”
Nói toàn chuyện lung tung!
“Chuyện là, tôi quên mang theo chìa khóa, giúp tôi mở cửa với.”
Lần này, Diêu Lan Hạ kiên cường hơn hẳn.
Quản lý tòa nhà cũng không trực tiếp vạch trần cô, mở cửa với thái độ rất hợp tác, cười và nói: “Lần sau đánh thêm một chiếc chìa khóa đi, hai người ít nhất mỗi người phải có một cái chứ, cô gái trước sống ở đây, cũng hay quên đem chìa khóa lắm!”
Chết tiệt! Sao lắm lời vậy!
Lưu Nguyên Hào nhíu chặt lông mày, căn nhà tồi tàn này, hóa ra là thuê?
Nhưng mà cũng không sao, chủ của căn phòng này cũng sớm được đổi thôi.
Vừa bước vào phòng, Lưu Nguyên Hào nhìn thấy không gian riêng của cô, căn nhà không quá cũ, nhưng trang trí rất thô sơ, cũng may là cô ấy rất giỏi khoản sắp xếp lại nhà cửa, khắp nơi đều bỏ chút tâm tư tinh tế của người phụ nữ.
Trên bàn ăn trong phòng, có một bình hoa loa kèn đang nở rộ, cắm cùng hai bông hồng ở giữa, bó hoa trông rất bình thường nhưng Lưu Nguyên Hào lại nhìn thấy một chút hương vị lạ lẫm nhưng vô cùng dễ chịu.
Đó…có thể gọi là nhà cảm hứng.
Cô đi đôi dép lê, dáng người mảnh khảnh tự do tự tại đung đưa bước đi trên mặt đất, trong khi người đàn ông cao lớn kia đứng ngoài phòng khách, ánh mắt hờ hững xa lạ.
Cô đổ nước nóng rồi ngâm tay mình vào để làm ấm cơ thể, nói một cách chậm rãi và nghiêm túc.
“Lưu Nguyên Hào, nếu đêm nay anh muốn ở lại đây, mời anh chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Lưu Nguyên Hào nhìn thấy đôi môi chum chím của cô, anh thực sự muốn lao đến!
“Nhà tôi không có dép nam.”
“…”
“Nhà tôi không có đồ ngủ nam.”
“…”
"Nhà tôi không có dầu gội, khăn tắm, sữa tắm cho nam."
"..."
“Nhà tôi cũng không có thừa bàn chải đánh răng.”
Sự kiên nhẫn của Lưu Nguyên Hào cuối cùng cũng được bình ổn lại sau bốn năm lần cô nói nhà tôi không có, anh lạnh lùng nắm chặt bờ vai Diêu Lan Hạ, ánh mắt như tóe lên tia lửa: “Diêu Lan Hạ, tối nay cô muốn chết à.”
Diêu Lan Hạ nhìn thẳng vào mắt anh: “Cậu chủ Lưu có bóp chết tôi, thì những thứ này cũng không có đâu.”
Lưu Nguyên Hào tiến tới, từng chút từng chút áp sát vào mặt cô: “Có một thứ, ít nhất là cô có.”
Ánh mắt lẫn giọng điệu của anh mang theo chút sát khí.
Cô hỏi với giọng điệu lo lắng: “Cái gì?”
Anh dùng ngón tay thon dài bóp cằm cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, trông thật xấu xa, nhưng cũng cực kỳ quyến rũ: “Giường.”
“…Lưu Nguyên Hào, anh…anh định làm gì?”
Lưu Nguyên Hào tiến lên một bước, cô lùi lại một bước, thoắt cái đã lùi đến cửa phòng ngủ, lưng áp vào cửa phòng, thề chết không buông: “Tối nay, không được!”
“Còn tôi thì tối nào cũng được!”
Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào túm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, Diêu Lan Hạ không chút đề phòng, đã bị kéo vào trong lòng anh như một con lật đật, lưng rời khỏi cửa, bị anh quấn lấy tay như một con bạch tuộc. Vừa rồi chiếc dép bị cô đá bay chỉ còn lại một chiếc, gần như theo quán tính, một bên chân trần của cô dẫm lên chân anh.
Khoảng cách 0,01cm cùng bộ quần áo mỏng dính, hơi thở và nhiệt độ của anh giống như thủy triều dâng trên bãi cát trắng, nó nhấn chìm cô xuống.
Đồng tử giãn ra hết cỡ, gần như sắp chạm vào mũi anh, trong không khí phảng phất chút gì đó, bụp bụp bụp giống như quả bóng bị nổ tung.
Bàn tay to lớn của Lưu Nguyên Hào vừa mới duỗi ra, đột nhiên chạm vào đường cong phía dưới vòng eo phía trên đùi của cô, bàn tay to lớn vừa khít với bộ phận đó, miếng vải bị ướt dính vào người cô, cố gắng che đi mà không được.
Còn tay Diêu Lan Hạ vội vàng nắm lấy chỗ nào đó giữa hai chân người đàn ông, sợ bản thân bị ngã do mất trọng lượng, sức lực vô cùng mạnh mẽ!
Lưu Nguyên Hào đau tới mức suýt nữa giận ầm lên.
Tư thế kỳ dị này khiến người ta tức giận, động tác mơ hồ khiến người ta đỏ mặt!
Bốn mắt nhìn nhau, một khoảng không im lìm.
Một giây trước, trời đất còn nhuốm màu vàng.
Một giây sau, cả vũ trụ như trở về thuở hồng hoang.
“Hắt xì!”
Trong bầu không khí này, thật thích hợp để làm chuyện đen tối, Diêu Lan Hạ vừa hắt xì một cái, đúng là chuyện xấu.
Thật trùng hợp, vừa rồi mặt hai người thực sự quá gần, khi cô hắt xì đã không kịp mở mắt, nên nước bọt đều bắn lên mặt Lưu Nguyên Hào.
Sắc mặt Lưu Nguyên Hào hoàn toàn tối sầm lại, anh chán ghét vứt bỏ người phụ nữ của mình, để cô muốn rơi xuống chỗ nào thì rơi, sự ghét bỏ trên mặt anh, giống như vừa có một con sên nằm trên người vậy.
Diêu Lan Hạ đứng yên, xoa xoa cái mũi đang ngứa ngáy, nhưng trong lòng lại lén cười thầm, Lưu Nguyên Hào, anh cũng có ngày hôm nay.
“Xin lỗi, có lẽ tôi bị cảm rồi.”
Vẻ mặt Lưu Nguyên Hào u ám giống như một cơn mưa lớn sắp đổ ập xuống: “Mau cút đi.”
Diêu Lan Hạ dùng khăn lau nước mũi, một cái hắt hơi vẫn còn chưa thoát ra được, mặt cô đỏ bừng lên: “Cút đi đâu chứ? Đây là nhà của tôi mà.”
Ồ? Chắc chắn chứ?
Khóe miệng Lưu Nguyên Hào khẽ nhếch lên.
Lưu Nguyên Hào mở cửa phòng ngủ, trước mắt anh tràn ngập màu tím thạch anh nhàn nhạt, bộ chăn ga gối màu tím nhạt, bộ rèm cửa cũng màu tím, giường, bàn ghế, bàn trang điểm sạch đến nỗi đây giống như phòng của người mắc bệnh sạch sẽ vậy, căn phòng rộng chưa đến hai mươi mét vuông được cô sắp xếp đâu vào đấy.
Trong không khí rõ ràng thoang thoảng mùi hương của cây dành dành, mùi hương trên cơ thể cô chính là như vậy, quanh năm suốt tháng được bao phủ bởi thuốc sát trùng, nếu không ngửi cẩn thận sẽ không ngửi ra.
“Rầm!” Lưu Nguyên Hào đóng sầm cửa lại sau khi bước vào phòng ngủ.
“Lưu Nguyên Hào, tôi phải thay quần áo, quần áo của tôi ướt hết rồi! Mở cửa để tôi lấy quần áo!” Diêu Lan Hạ đứng bên ngoài gõ cửa, Lưu Nguyên Hào ngồi trên giường lại giả vờ như không nghe thấy, chỉ nhìn bức ảnh một cô gái tầm bảy tám tuổi cạnh đầu giường.
Diêu Lan Hạ lúc nhỏ trong bức ảnh bị mất một chiếc răng sữa, cười tít mắt trước ống kính, mặc một chiếc váy công chúa mùa hồng, khuôn mặt tròn tròn, cười rất tươi, đôi mắt cong lên như hình lưỡi liềm.
Thật sự rất đáng yêu.
Lưu Nguyên Hào lộ ra ý cười, tận sâu trong anh mắt vẫn lạnh như băng.
“Lưu Nguyên Hào, anh không mở cửa, muốn tôi chết cóng sao?”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày, càng lớn càng không biết phép tắc, lúc nhỏ trông có vẻ rất ngoan ngoãn, bây giờ thì? Bướng bỉnh, không chịu khuất phục, tùy hứng, cố chấp, còn hành động liều lĩnh nữa!
Lách cách, anh đặt tấm ảnh xuống mặt bàn, lạnh lùng đứng dậy.
Người phụ nữ này, ồn chết đi được.
“Đừng ồn ào nữa.”
Anh hừ một tiếng lạnh lùng, bên ngoài quả thực có yên lặng mấy chục giây, nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì, Diêu Lan Hạ tiếp tục gõ cửa.
Tên Lưu Nguyên Hào này, chắc sẽ không nhốt cô ở ngoài cửa đấy chứ?
Muốn lấy quần áo sao?
Lưu Nguyên Hào mở tủ quần áo làm bằng gỗ của cô ra, một chiếc tủ quần áo ba cánh, diện tích bên trong không rộng lắm, nhưng bên trong trống rỗng, hầu như chẳng có