Thứ đồ của Lưu Nguyên Hào?
Hả! Đồ vật? Trong mắt Lưu Nguyên Hào, cô Diêu Lan Hạ chỉ là thứ đồ vật thôi sao?
Diêu Lan Hạ cười, cô ngẩng cao đầu trông như thiên nga đen kiêu ngạo, sự khống chế của anh có vẻ như không ảnh hưởng đến cô một chút nào, hàng lông mày thanh tú ẩn chứa sự khinh bỉ: “Lưu Nguyên Hào, anh lầm rồi, tôi Diêu Lan Hạ không phải đồ vật của anh. Tôi yêu cầu anh buông tôi ra!”
Cô dùng hết sức lực của mình để phản kháng lại sự tức giận và tàn bạo của anh, Diêu Lan Hạ tự cho rằng mình hiểu Lưu Nguyên Hào, người đàn ông này bản tính lạnh lùng, tàn nhẫn, máu lạnh, giống như trên thế giới này không có cái gì mà anh thật sự trân trọng, thậm chí là Mai Khánh Vân.
Mà sự tồn tại của cô càng không đáng để nhắc đến.
Cập nhật sớm nhất tại.
Lưu Nguyên Hào không những không buông cô ra, ngược lại anh còn xoay người đè chặt lưng Diêu Lan Hạ vào tường lạnh giá. Diêu Lan Hạ diện bộ lễ phục mỏng manh, nửa phần lưng sau đều để lộ ra ngoài, nên vốn dĩ đã lạnh rồi, giờ lưng dán chặt vào tường, hơi lạnh thấm sâu vào xương cốt, chạy dọc từ chân đến đỉnh đầu cô, khiến cô phải rùng mình.
“Cô có tin là tôi sẽ khiến cho cô không đi ra khỏi chỗ này được không?” Ánh mắt rực lửa của anh như đang hừng hực thiêu đốt gương mặt của cô.
Mặt Diêu Lan Hạ bị anh bóp đến đỏ lên, hai mắt cô trợn trừng, cô giơ tay lên đập liên tục vào cổ tay anh: “Buông…ra.”
Cơn lửa giận của Lưu Nguyên Hào vốn khó mà hạ được, anh càng dùng sức bóp mạnh cằm cô: “Cầu xin tôi đi!”
Diêu Lan Hạ liên tục chửi thầm trong bụng, Lưu Nguyên Hào, anh là tên thần kinh biến thái! Muốn tôi cầu xin anh, mơ đi!
Lưu Nguyên Hào lại dùng sức thêm, lần này e là sẽ bóp chết cô thật …
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diêu Lan Hạ đang dần dần chuyển tím, Lưu Nguyên Hào nhắm nghiền mắt lại rồi hất cô qua một bên.
“Bịch!” Tiếng va chạm lớn vang lên, Diêu Lan Hạ bị Lưu Nguyên Hào hất ngã trên mặt đất, đầu gối đập xuống đất cứng ngoài cửa, đau đến mức cô nghiến răng nghiến lợi.
Con bà nhà nó Lưu Nguyên Hào!
Lưu Nguyên Hào mở cửa ra, bực tức điều khiển bật đèn trong phòng lên, bộ đèn chùm thủy tinh xa hoa treo trên trần nhà phút chốc chiếu sáng bên trong phòng, nội thất trong phòng đều là sản phẩm thiết kế sang trọng như của Huyên tộc nước Anh, trong căn phòng này, cho dù chỉ là một tấm đệm lót dựa nhỏ thôi cũng là sản phẩm thuần thủ công từ nhãn hiệu đẳng cấp của nước Pháp với số lượng có hạn. Căn nhà này, năm xưa Lưu Nguyên Hào đã vung một số tiền không nhỏ.
Nhưng anh không ngờ rằng, đánh đổi lại là người đàn bà trăng hoa với từ ly hôn luôn treo cửa miệng!
Lưu Nguyên Hào đặt một tay lên lưng ghế sô pha, cơn giận đang bừng bừng, gân xanh trên trán nổi lên, thỉnh thoảng khẽ giật giật.
Diêu Lan Hạ cố hết sức chống người đứng dậy.
“Ôi…”
Đầu gối cô bị rách một vết khá lớn, máu rỉ chảy dọc theo bắp chân trắng ngần của cô xuống bàn chân, trên mặt đất, gót giày cao gót đỏ thấm máu.
Chỗ sâu nhất của vết thương thậm chí có thể nhìn thấy phần xương trắng ẩn hiện, có lẽ lúc nãy Lưu Nguyên Hào muốn thẳng tay quăng cho cô chết luôn chăng?
Diêu Lan Hạ cố kìm cơn đau, đến cả bạo lực gia đình cũng đã dùng tới rồi, Lưu Nguyên Hào, anh còn muốn thế nào nữa?!
Nhìn vết thương trên đầu gối và vết máu của Diêu Lan Hạ, cơn giận đang dâng trào trong anh như gặp phải cơn mưa lớn, lập tức bị dập tắt lụi.
Bất giác mày cũng giãn ra hơn: “Lại đây.”
Giọng anh như đang kìm nén, đơ cứng và lạnh lùng.
Diêu Lan Hạ nghiến răng, nhất quyết không nghe theo lời anh: “Không chết được, không cần anh bận tâm.”
Lưu Nguyên Hào cuộn ngón tay lại thành nắm đấm: “Tôi nói cô lại đây.”
Đùa gì vậy? Qua đó? Qua đó để cho anh bóp chết hả?
Thấy cô vẫn đứng yên ngoài cửa không động đậy, cơn giận của Lưu Nguyên Hào lại nổi lên, anh sải dài bước chân, hai ba bước đã đi đến trước mặt cô, anh đưa tay kéo mạnh cô lên, Diêu Lan Hạ mất thăng bằng liền bị Lưu Nguyên Hào ôm ngang bổng lên, cơ thể cô đột nhiên mất thăng bằng, trong chớp mắt đã nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh!
Mùi hương đàn ông toát ra từ cơ thể anh len lỏi quanh mũi cô, như muốn đốt cháy từng mạch máu của cô với tốc độ chóng mặt.
Chưa kịp tận hưởng cảm giác ấm áp đó, cô đã bị Lưu Nguyên Hào quăng lên chiếc ghế sô pha dài mềm mại với độ đàn hồi cực lớn, trong tích tắc cả người cô bị bật ngược trở lên…
Cô còn chưa kịp định thần lại thì một bàn tay to lớn đã đè lên vai giữ lại cô, lúc này Diêu Lan Hạ mới ngồi yên.
Sự dịu dàng còn chưa tận hưởng được bao lâu thì đã bay mất, tâm hồn thiếu nữ mộng mơ vừa sống lại trong cô chưa gì đã bị Lưu Nguyên Hào giết chết triệt để.
Diêu Lan Hạ nhăn mặt vì đau, Lưu Nguyên Hào đè chân cô xuống, anh căng thẳng, chăm chú thoa thuốc lên vết thương cho cô. ngôn tình hoàn
“Cô nói không sai, không chết được.”
Đây chính là kết quả chẩn bệnh của Lưu Nguyên Hào.
Diêu Lan Hạ nghiến răng: “Lưu Nguyên Hào, rốt cục thì anh muốn gì, có phải anh muốn tôi trở thành người tàn phế rồi anh mới vừa lòng phải không!”
Đối mặt với cơn tức giận và phẫn nộ của Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Hào chỉ đáp lại với điệu bộ bình thản, anh liếc thoáng qua cô và làm như không để ý đến ngọn lửa tức giận đang bùng cháy trong mắt cô: “Chẳng lẽ bác sĩ Diêu không nhìn ra được vết thương ngoài da này cơ bản sẽ không thể dẫn đến tàn phế được à, nếu ngay cả điều cơ bản như vậy mà bác sĩ Diêu cũng không chẩn đoán được thì đừng làm bác sỹ nữa.”
Nếu thật sự tàn phế thì có khi nào là tốt hơn không? Như vậy thì cô sẽ không thể bò ra khỏi cửa nhà họ Lưu nữa.
“Anh! Lưu Nguyên Hào, nếu hôm nay anh đến để gây nói móc tôi vậy thì xin lỗi, tôi không có thời gian để tiếp anh.” Diêu Lan Hạ nói thẳng rồi đinh đứng dậy rời đi, thì bàn tay to lớn của người đàn ông đè đầu gối cô xuống, và chạm nhẹ vào…
“Á!”
Cơn đau như kim châm là lưng Diêu Lan Hạ đổ mồ hôi đầm đìa: “Lưu Nguyên Hào!”
Lưu Nguyên Hào gật đầu, rồi buông cô ra, anh chống đầu gối và đứng dậy: “Cô cũng biết đau sao? Tôi cứ tưởng trên người cô không có sợi dây thần kinh mang cảm giác đau chứ.”
Thực tế lúc này Diêu Lan Hạ không chỉ đau đơn thuần, mà cô đã đau đến mức run cả người, nhưng, câu nói vừa rồi của Lưu Nguyên Hào là ý gì?
“Nếu biết đau thì ngoan ngoãn ngồi xuống.”
Móng tay đính đá bấu chặt vào sofa làm bằng da, đáy mắt như nhen nhóm ngọn lửa, nóng đến lức khó mà kiềm chế được giọt nước mắt nóng hổi, cô đưa mu bàn tay quệt mạnh nước mắt đi, cứng rắn không khóc.
Khóc cái gì? Không được khóc!
Lưu Nguyên Hào cầm hộp thuốc y tế, như bất ngờ nhận ra điều mình đang làm, anh gằn nhẹ một tiếng “SHIT!” Anh lấy hộp thuốc y tế vì người phụ nữ không biết điều này sao!
Lẽ ra anh nên để cho cô nếm trải cảm giác đau đớn, lẽ ra anh nên từ từ thưởng thức dáng vẻ bất lực mà rơi lệ của cô!
Lưu Nguyên Hào vẻ mặt lạnh lùng quăng hộp thuốc y tế lên bàn, sở dĩ anh để lên bàn vì để tiện cho cô sử dụng, cô lúc