Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức Diêu Lan Hạ đang say giấc nồng.
Cô mơ màng vươn tay ra tìm điện thoại, rồi Diêu Lan Hạ bỗng hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngồi bật dậy, làm vết thương ở đầu gối đau như bị rút gân, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó.
Trong lúc cơn đau nhói truyền đến, Diêu Lan Hạ cũng đã tỉnh táo hơn, cô bỗng quay đầu nhìn, rồi nhận ra vị trí bên giường đã trống không, Lưu Nguyên Hào không hề nằm cạnh cô.
Cũng đúng, anh ghét cô như thế, sao có thể ngủ cùng cô chứ?
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Nỗi sợ hãi vụt lên lúc nãy, bỗng chốc biến thành nỗi thất vọng như gáo nước lạnh.
Diêu Lan Hạ vò vò tóc rồi cầm điện thoại lên, là điện thoại của bác sĩ trực ban trong khoa.
“Bác sĩ Diêu, cô đã dậy chưa? Nhịp tim của bệnh nhân giường số 22 không ổn định, cô mau tới đây một chuyến đi!”
Bệnh nhân giường số 22 đã nhập viện hơn hai tháng rồi, người đó mắc bệnh động mạch vành nghiêm trọng, một khi nhịp tim rối loạn, rất có thể sẽ dẫn đến nhồi máu cơ tim, nên giờ tình trạng bệnh nhân đang rất nguy kịch.
“Tiêm 5ml lidocain vào tĩnh mạch, để ổn định tình trạng bệnh nhân, nếu mười phút sau tình trạng bệnh nhân vẫn chưa thuyên giảm thì tiêm tiếp 5ml lidocain nữa, nhớ, ổn định tâm trạng bệnh nhân, đừng để bệnh nhân cảm thấy lo lắng bất an. Tôi sẽ tới đó ngay.”
“Vâng! Tôi đi chuẩn bị ngay!”
Cúp máy xong, Diêu Lan Hạ không quan tâm đến cơn đau trên đầu gối, mà xỏ dép đi ra ngoài, cô mở cửa phòng ngủ ra, vừa cúi đầu xuống thì thấy Lưu Nguyên Hào đang nằm ngủ trên sofa phòng khách.
Nơi nào đó trong tim cô bỗng nhói đau.
Diêu Lan Hạ nhảy từng bước xuống cầu thang, lặng lẽ ngắm nhìn dáng ngủ của Lưu Nguyên Hào, lúc ngủ anh không còn vẻ lạnh lùng hung ác như ngày thường nữa, lông mày giãn ra, khuôn mặt cũng trở nên ôn hòa hơn, đúng là đẹp chết người mà.
“Rõ ràng anh đẹp trai như vậy, thế mà cứ thích làm vẻ mặt lạnh lùng đó.” Diêu Lan Hạ lẩm bẩm, rồi định cầm túi xách rời đi, nhưng lúc cô cúi đầu nhìn bộ lễ phục trên người mình thì ngừng bước.
Nếu cô ăn mặc như vậy đến bệnh viện, thật sự không thích hợp.
Cô ngốc quá mà, cô nên sớm nhận ra điều này rồi tìm một bộ đồ thay ra ở trên lầu, mắc công giờ phải leo lên cầu thang lần nữa.
Diêu Lan Hạ đành phải nhảy lên cầu thang, mặc dù cô đã cố gắng nhảy rất nhẹ nhàng rồi, nhưng tiếng bịch bịch đó vẫn đánh thức Lưu Nguyên Hào, anh nhíu mày mở mắt ra, thấy bóng lưng người phụ nữ giống như một chú thỏ, ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, kéo dài chiếc bóng, rồi hắt lên bức tường màu trắng ở bên kia.
Lưu Nguyên Hào cong lên nở nụ cười lười nhác.
Diêu Lan Hạ tùy ý thay một bộ đồ đã để ở đây ba năm trước với tốc độ nhanh nhất, không ngờ lại rất vừa vặn, rồi cô vội vàng đánh răng rửa mặt, định nhảy xuống cầu thang lần nữa.
Cô vừa mới đi ra ngoài, đã nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đang đứng lẳng lặng trong phòng khách, nhàn nhã nhìn cô với thái độ xem trò hay.
Diêu Lan Hạ cắn môi, tên khốn! Đồ xấu xa!
Lưu Nguyên Hào bỏ qua hành động nhảy cà nhắc của cô ngay, tầm mắt của anh chỉ tập trung vào bộ đồ trên người cô, cô đã thay chiếc váy màu đen trầm ổn bằng chiếc váy dài màu be vừa phủ qua gối, càng làm nổi bật nét đẹp của cô.
Còn nữa, anh nhớ chiếc váy này là năm đó anh đã mua cho cô.
Diêu Lan Hạ xuống lầu một cách khó khăn, cô vừa mới đặt chân xuống sàn, Lưu Nguyên Hào đã đút tay vào túi, rồi ung dung đi tới quan sát cô.
“Anh Lưu, phiền anh tránh ra một chút.”
Người phụ nữ này vừa ngủ một giấc mà tính khí có vẻ nỏng nảy hơn.
“Cô đi đâu thế?”
“Tôi đến bệnh viện.”
Lưu Nguyên Hào vô thức nhìn xuống đầu gối của cô.
“Tôi là bác sĩ, phải chăm sóc bệnh nhân, nên giờ tôi phải đi làm.” Diêu Lan Hạ không cho anh phản ứng lại gì, đã đẩy bả vai anh ra rồi khập khiễng đi ra ngoài cửa.
Lưu Nguyên Hào ngẫm nghĩ hai từ đi làm mà cô nói, rồi nhướng mày đáp: “Ở đây không bắt được taxi đâu.”
Diêu Lan Hạ nhất thời ngừng hành động xỏ giày, chết tiệt, sao cô lại quên mất chuyện này chứ, ở đây muốn bắt taxi phải đi bộ 1km, huống hồ những người sống ở đây đâu cần bắt taxi chứ?
Nhưng với bộ dạng này của cô đâu thể đi bộ 1km được?
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Diêu Lan Hạ mang đôi giày đế bằng đã để trong tủ giày ba năm trời, đây cũng là đôi giày duy nhất của cô, rồi đứng dậy định mở cửa đi ra ngoài.
Lưu Nguyên Hào tức đến mức mắt tóe lửa: “Cô muốn trở thành người què đúng không?”
Nhưng đáp lại anh là bóng lưng tiếp tục đi xuống bậc thang của Diêu Lan Hạ.
Người phụ nữ ngu ngốc này!
Lưu Nguyên Hào nhanh chóng đuổi theo, Diêu Lan Hạ vất vả dùng một chân để chống đỡ trọng lượng cơ thể, rồi đi ra ngoài, tính bướng bỉnh của cô thật khiến người khác chán ghét.
“Diêu Lan Hạ! Cô muốn làm gì?”
Lưu Nguyên Hào kéo tay cô, nhưng cô lại lạnh lùng nhìn anh, rồi cười rất lễ phép: “Lưu Nguyên Hào, tôi đang định hỏi anh đấy, anh muốn làm gì? Bệnh nhân của tôi đang ở bệnh viện đợi tôi tới cứu, nên giờ tôi phải đi tới đó!”
Trước giờ, Diêu Lan Hạ chưa từng qua loa với bệnh nhân.
Lưu Nguyên Hào tức đến sầm mặt: “Lên xe! Tôi sẽ đưa cô đến đó.”
Hả?!
Anh đưa cô đến đó?
“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu cô không muốn xảy ra sự cố trong lúc chữa trị thì lên xe, cô đừng nhìn tôi với cái mặt đấy nữa.” Lưu Nguyên Hào xoay người đi lấy chìa khóa xe, rồi khởi động xe.
Diêu Lan Hạ thầm lẩm bẩm, bản mặt đó? Là bản mặt nào?
Lưu Nguyên Hào dừng xe ngay bên cạnh, rồi dứt khoát ra lệnh: “Lên xe!”
Được rồi, lên xe thì lên xe, cô đỡ phải tốn tiền taxi.
Xe đột ngột khởi động lao đi làm cả người Diêu Lan Hạ mất trọng tâm nhào tới phía trước, suýt đập đầu vào kính chắn gió.
“Lưu Nguyên Hào!”
Diêu Lan Hạ không thể nhịn được nữa, đầu gối cô bị thương còn chưa tính, giờ anh còn muốn đầu cô bị thương nữa?
Nhưng Lưu Nguyên Hào lại dùng sự mỉa mai đáp lại cô, tầm mắt anh nhìn lên người cô, thấy cô chưa thắt dây an toàn vào.
“Nếu cô muốn chết thì tôi có thể thành toàn giúp cô.”
Diêu Lan Hạ biết lần này là do mình quá sốt ruột, nên nghiến răng thắt dây an toàn vào, cô thề rằng trên đường đi cô sẽ không nói với Lưu Nguyên Hào một câu nào nữa.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại Diêu Lan Hạ lại vang lên.
“Bệnh nhân sao rồi?”
“Bác sĩ Diêu, bệnh nhân đã ổn định lại rồi, cô không cần tới đây gấp đâu.”
“Không sao thì tốt, vất vả cho cô rồi.”
Diêu Lan Hạ thở phào nhẹ nhõm, may quá.
Nghe thấy bệnh nhân không sao, Lưu Nguyên Hào cũng chạy chậm lại, anh vô thức liếc nhìn phản ứng của Diêu Lan Hạ: “Cô còn muốn tới bệnh