Hai người cuối cùng cũng ngồi bên nhau dưới gốc cây đại thụ, ánh nắng chiều thật đẹp, đời này hắn chưa từng thấy nắng đẹp như vậy.
Chỉ cần trái đất này vẫn tồn tại, hoàng hôn dù có lặn xuống thì ngày mai vẫn sẽ mọc lên.
"Em còn kẹo không ?"
Nghe thấy câu này, cô mở chiếc túi đeo vai, lấy ra một túi kẹo nhỏ, xem lại bên trong rồi đưa qua.
"Vẫn còn 5 viên, cho anh !"
Hắn vui vẻ nhận lấy túi kẹo nhỏ nhắn xinh xắn của cô, nói :
"Cảm ơn ! Anh tên Tần Liệt !"
Cô cười với hắn một cái, nhìn hắn thích thú ăn kẹo của cô, đôi mắt như trăng tròn trong đêm đen tĩnh lặng, hồn nhiên rực rỡ tựa nắng sớm ban mai, vô tình khắc sâu vào tim cô trở thành một nổi nhớ khó quên.
"Còn em tên Trần Nhược Quân !"
Đó là buổi chiều đẹp nhất trong đời hắn, nhiều năm sau này Tần Liệt vẫn thường hay nhớ lại nụ cười của Trần Nhược Quân lúc đó cũng ngọt ngào và dịu dàng giống như hoàng hôn.
Nếu có thể, hắn nguyện không tiếc lấy sinh mạng trao đổi, để một lần nữa được quay trở lại ngồi bên cạnh cô, nhìn ngắm thế gian yên bình.
Chỉ tiếc thời gian tàn nhẫn, chớp mắt đã 10 năm, Trần Nhược Quân đi theo con đường hành y, sớm tối đều bận rộn cứu người, điều đó làm cô quên mất lúc nhỏ đã từng gặp Tần Liệt.
Hai năm trước hắn đã tỏ tình với cô, nhưng cô lại một lòng với nghề, hoàn toàn không muốn dính vào chuyện yêu đương, lần nào cũng từ chối hắn rất khéo léo, hắn ngược lại không hề nản chí, luôn làm đủ mọi cách để có được cô, song, vẫn thất bại.
Nhiều lần hắn cũng suy nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng trái tim của hắn lại không cho phép, không thể hạ nổi quyết tâm.
Cho đến một ngày, hắn uống hơi nhiều, còn nhìn thấy cô ở bên cạnh cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác, lúc đó máu ghen đã vượt lên đến đỉnh điểm, liền rút súng bắn chết tên đàn ông đó tại chỗ, sau đó điên loạn cưỡng bức cô.
Hắn không hiểu, rõ ràng là cô nói cả đời không yêu ai, rõ ràng là cô nói chỉ một lòng với nghề, vậy tại sao lại gần gũi với người đàn ông khác ?
Thời điểm đó, Trần Nhược Quân vừa sợ hãi vừa tủi nhục, chỉ muốn tìm đến cái chết, hắn không những không cảm thấy áy náy mà còn độc mồm sỉ khinh bỉ, sỉ nhục, còn uy hiếp cô, nếu cô chết hắn sẽ không ngừng giết người.
Cô thân là bác sĩ, luôn lấy tính mạng mọi người ra làm trọng, sao có thể ít kỷ vì bản thân mà luyên lụy đến người vô tội.
Vậy là từ đó cô chính thức trở thành đồ chơi ấm giường của hắn, mặc cho hắn lăng nhục đánh đập cô cũng không hề phản khán.
Nhưng Trần Nhược Quân nào biết, Tần Liệt không hề muốn làm như vậy với cô, giày vò cô cũng tức là giày vò hắn, cô khóc tim hắn đau, cô cười lòng hắn nhói.
Tình yêu vừa sâu sắc vừa dại khờ mà hắn trao cho cô, đã đi sâu đến mức không thể phân biệt được đâu là yêu đâu là hận.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, không ngờ lại đi đến một bãi đậu xe, đang định tháo chiếc mặt nạ ra