Thiến Vy đưa tay sờ lên một bên mặt của mình, có đau, nhưng một chút đau đớn ít ỏi này không làm cô khóc được, chỉ là từ sau khi bị đánh, vành mắt của cô đã đỏ lên, cảm giác cay cay ở hai bên khóe mắt, làm cô thấy uất ức, thật sự rất muốn khóc.
Đánh người xong, Dịch Thừa Phong lấy ra chiếc khăn màu nâu từ trong túi áo, tự lau sạch bàn tay của mình rồi vứt luôn chiếc khăn đi, nhìn cô u ám, lửa nóng bốc lên phừng phực.
"Tiện nhân ! Cô là cái thá gì mà gọi tên của tôi ! Tôi cho phép cô chưa ?!"
Thiến Vy nhận ra sai lầm, nên cúi đầu xuống.
"Tôi xin lỗi !"
"Hừ ! Lâm Thiến Vy ! Tính ra da mặt cô cũng dày thật, đánh cô có một cái nhẹ mà cũng làm tay tôi đau như vậy, cô nghe cho kỹ đây ! Dịch Thừa Phong tôi không có vô dụng tới mức cần cái loại đàn bà hạ tiện nhuốt nhơ như cô giúp đỡ, nhìn thấy cô là tôi chỉ muốn buồn nôn, gọi tên cô tôi cũng thấy rất bẩn miệng, cút đi ! Đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi !"
Cô nghe xong không khỏi ngơ ngác, ngay cả cô cũng hiểu sơ sơ tính khí của Dịch Thừa Phong, một người kiêu ngạo như anh ta làm gì có chuyện cần sự giúp đỡ từ người khác, ai muốn giúp đỡ anh, anh đều cho rằng đó là sự sỉ nhục, Phương Tử Cầm đi theo anh lâu như vậy, rõ ràng đã lường trước kết quả sẽ như thế này nhưng tại sao vẫn ép cô phải đâm đầu vào.
Thấy cô vẫn trơ trơ, anh mất hết kiên nhẫn, quát lớn.
"Cô bị điếc hả ? Không nghe thấy tôi đang nói gì sao ? Trời ơi làm ơn, đừng để nơi đây trở nên dơ bẩn vì sự hiện diện của cô nữa ! Mau cút đi ngay cho tôi ! Cút !!"
Với những lời khinh bỉ sỉ nhục của Dịch Thừa Phong, cô chỉ biết gượng cười để che đi sự tổn thương đang ăn mòn trái tim mình, nhưng điều đó chỉ khiến lòng ngực cô thêm đau đớn quằn quại, giống như mấy năm trước, khi bà nắm chặt lấy tay cô, trong tình trạng hấp hối sắp qua đời.
Nước mắt cô từng giọt không ngừng lăn dài trên đôi má, trái tim thì như để trên bàn bị người ta dùng dao mổ xẻ, từng đợt đau đớn trào lên, uất ức nhất thời hóa thành oán hận, vì sao chỉ có cô bị như vậy, vì sao không phải là người khác bị, vì sao ông trời lại bất công với cô như vậy.
Vì sao ?!
Cô than khóc trong oán hận, tuyệt vọng quay người chạy đi thật nhanh.
Phương Tử Cầm nép ở một góc bên cây xanh nhìn lén, mặc dù hắn không nghe được hai người bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn thái độ và hành động của Dịch Thừa Phong cũng đủ để hắn biết thành