Mặc Phong chính là tên khốn ngu ngốc nào ?? cư nhiên dạy cho một ngốc tử rằng ngủ cùng liền sinh bảo bảo làm gì , cmn thực là ngu ngốc chẳng lẽ tưởng kêu ngốc tử động phòng không thành ???
Đang suy nghĩ Giản Ly cảm giác được trên người áo bị lôi kéo , nhướng mày hứng thú nhìn ngốc tướng công.
Nhưng là ngốc tướng công thật sự đem nàng trên người lột đến muốn trống trơn , trên người nàng còn trung y và đồ lót bên trong! !.
vì là ngày đại hôn nên ăn mặc trung y màu đỏ , cổ áo trung y hơi mở có thể nhìn đến nàng tinh xảo sườn quay xanh , tuyết trắng da thịt cùng mơ hồ màu đỏ thêu uyên ương yếm.
Tần Mặc Uyên máu mũi xuýt chút nữa chảy xuống , đỏ bừng mặt nhanh chóng cuối không dám nhìn thẳng Giản Ly , hắn sợ lại nhìn sẽ không nhịn được nuốt nàng vào bụng !
Giản Ly híp mắt nhìn Tần Mặc Uyên , ngay sau đó Tần Mặc Uyên đem nàng bế lên trên giường tiếp theo liền nằm đè trên người nàng nhắm mắt ngủ rồi !
Giản Ly cố nén lại không ra tiếng cười , cười đến cong cong mi mắt , chết tiệt nhịn không nổi muốn cười , đem đè trên người nàng tiểu ngốc tử đẩy lăn qua bên cạnh hứng thú cười nhìn hắn , người này hắn rốt cuộc ngốc vẫn là trang đâu.
__ __ __ __ __ __
Sáng sớm Giản Ly tỉnh dậy liền nhìn thấy ngốc tướng công vẻ mặt vui vẻ hớn hở bưng chậu rửa mặt chạy đi vào.
" Nương tử tỉnh rồi sao , nương tử lau mặt đi ta sẽ đi tìm thức ăn cho nương tử ăn nha " Tần Mặc Uyên trong suốt lấp lánh ánh mắt nhìn nàng.
Giản Ly cầm lấy cái khăn trong chậu , nhướng mi nhìn hắn.
" Việc này là của hạ nhân làm ngươi là vương gia vì cái gì muốn làm "
Tần Mặc Uyên hơi nghiêng đầu bộ dáng ngốc ngốc nhìn nàng , tươi cười đến nở hoa.
" Bọn họ đều thực bận , ta sẽ làm hết nương tử thấy ta giỏi không "
Xem ra vương phủ hạ nhân đều leo lên đầu tên ngốc này hết nhỉ , không xem vương gia là hắn ra gì , cũng phải một cái ngốc không được sủng vương gia bọn họ có thể kiên kị hay sao , Giản Ly vừa lau mặt vừa nghĩ , Tần Mặc Uyên ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng.
Giản Ly để cái khăn xuống nhìn ngốc tướng công một cái nhịn không được đưa tay bắt đầu niết hắn mặt một chút , quá thoải mái mỗi ngày đều được nhìn như vậy đẹp tướng công đúng là phúc lợi đâu , đứng dậy kéo đang còn ngây ngốc Tần Mặc Uyên lên dẫn hắn đi ra ngoài đại sảnh vừa đúng lúc gặp được quản gia nàng còn muốn tìm hắn đâu !
" Ngô quản gia đúng là đúng lúc bổn vương phi còn muốn tìm ngươi đâu " Giản Ly nhìn Ngô quản gia nhếch môi nói.
" Không biết vương phi sáng sớm tìm nô tài là có việc gì " Ngô Kỳ chấp tay hành lễ cung kính trả lời , cũng không biết phân này cung kính là cho Tần Mặc Uyên vẫn là Giản Ly.
" Ồ bổn vương phi muốn nhờ Ngô quản gia đem tất cả hạ nhân trong phủ đều gọi đến đại sảnh , không biết Ngô quản gia có giúp bổn vương phi được việc nhỏ này hay không "
Giản Ly trên mặt tươi cười không giảm.
Rõ ràng Giản Ly đang cười nhưng Ngô Ân cảm giác được có một chút nguy hiểm dâng lên trong nụ cười đó.
" Vương phi yên tâm , nô tài lập tức chuẩn bị " Ngô Kỳ nói xong liền quay đầu rời đi.
" À vương gia sáng sớm còn chưa ăn gì đâu Ngô quản gia vẫn là nên chuẩn bị mới là " Giản Ly nhìn hướng Ngô Kỳ nói.
" Vâng thưa vương phi "
Hắn quay người cung kính đáp tiếp tục rời đi , Ngô Kỳ vừa đi trong lòng không ngừng suy nghĩ , vị vương phi này cũng không đơn giản a , hắn đi theo vương gia lâu như vậy vị vương phi này ngầm một mặt nào đó khí thế chỉ sợ chỉ có vương gia mới sánh bằng , hơn nữa vương gia đồng ý cưới nàng vậy chắc chắn nàng là tiểu cô nương năm đó.
Hắn biết gia đối tiểu cô nương kia chấp niệm rất sâu , đến nỗi không thể hình dung được , có lẽ do định mệnh ràng buộc đi , một lần nhìn thấy liền mang cả đời chấp niệm , như gia kìa , một cái vô tình lại độc ác còn biến thái cũng không thoát khỏi !!?
Giản Ly quay qua nhìn nắm ống tay áo nàng không buôn tiểu tướng công.
" Ngoan ngoãn Mặc Uyên một người đi chơi một chút chờ ta được không ? "
" Nương tử!.
không muốn cùng ta đi chơi sau " Tần Mặc Uyên nghe nàng nói liền ủy khuất nhấp môi nhìn nàng nói.
" Không phải ta chỉ là có việc cần làm không thể bồi ngươi được , ngươi một người chơi chờ ta được không " Giản Ly không có kinh nghiệm hống người chỉ có thể cứng ngắc giải thích.
Tần Mặc Uyên nghe nàng nói mím môi gật gật đầu , không nguyện ý bộ dáng nhìn nàng hồi lâu mới rời đi.
Giản Ly nhìn Tần Mặc Uyên bóng lưng biến mất mới xoay người đi tới thư phòng.
Giản Ly ở trong thư phòng nhìn đống sổ sách trên bàn thở dài , vẫn là không xem nàng lười dù sao nàng có tiền !! hơn nữa quản gia kia chắc chắn đáng tin !!
Giản Ly rời khỏi thư phòng liền đi tìm Tần Mặc Uyên , Giản Ly đi trên đường đến đình nhỏ trong vương phủ bước chân từ từ đi đến bên cạnh hồ sen.
" Đánh hắn , cái này ngốc tử đúng ngu ngốc đánh hắn "
" Ha ha ngốc tử chính là nên có như vậy ngu ngốc bộ dáng , hahaha "
Bỗng nhiên , phía trước truyền đến một trận ồn ào , Giản Ly rất nhanh nhìn đến Tần Mặc Uyên nhếch nhát ngồi trên mặt đất bị mấy cái người hầu trong phủ đánh hắn tức khắc khí tạc.
Một nô tài giơ tay muốn tiếp tục đánh Tần Mặc Uyên liền bị một con trắng nõn bàn tay bắt lấy.
" Ngươi đang muốn đánh ai vậy "
Giản Ly giọng nói mang theo hàn ý đè nặng từ chữ lên tiếng , sức lực bắt lấy hắn cánh tay càng lúc càng lớn.
Tên nô tài cánh tay đau đến mức chảy nước mắt bắt đầu hét lên.
" Buông ra!.
buông tay ra ! "
" Ha! "
Giản Ly cười khẽ giơ chân đá mạnh vào chân hắn tên nô tài lập tức ngã quỵ gối xuống , Giản Ly vẫn không có buông hắn tay càng lúc càng dùng sức vặn tay hắn.
" Răn rắc!.
"
" Áaa! "
Âm thanh nứt xương vang lên , tên người hầu bén nhọn âm thanh hét thảm một tiếng sau đó ngất đi.
Giản Ly dùng sức quăng hắn trên mặt đất