Ngày đầu tiên ở nhà mới, hiển nhiên Vân Thư rất không quen ngủ trên giường.
Lâm Lạc nhìn người này nằm thẳng tắp ở kia, không quen cũng không nói, nếu mình không hỏi phỏng chừng có thể vẫn luôn trợn tròn mắt đến hừng đông.
“Là giường quá mềm sao?”Lâm Lạc nhìn cái nệm cao su cô tự mình chọn.
Vân Thư gật đầu, “Lạc Lạc, tôi có thể ngủ trên mặt đất không?”Hiếm khi anh nói được nguyên một câu dài như vậy, hơn nữa còn trôi chảy không nói lắp, chỉ xem video một buổi chiều mà có thể tiến bộ như vậy sao?Thấy Lâm Lạc không có trả lời, Vân Thư nhìn một cái, lại nhìn một cái.
Ánh mắt tựa như một con cún mới sinh, ngập nước, làm người liếc mắt nhìn một cái là mềm lòng.
Lâm Lạc: “…… Có thể, chỉ cần anh thấy thoải mái là được.
”—— ánh mắt này sẽ không phải là bắt chước mấy đứa trẻ con trên video đấy chứ?Ý niệm này bị gạt bỏ trong chớp mắt, Lâm Lạc lười không muốn suy nghĩ đến làm gì.
Sàn nhà được lau dọn rất sạch sẽ, hơn nữa phòng rất lớn, giường chỉ chiếm không đến một phần ba diện tích căn phòng, lấy chiếu từ trên giường trải xuống sàn nhà là có thể trực tiếp ngủ.
Lâm Lạc phát hiện Vân Thư cũng không có thói quen dùng gối đầu, cô cũng không muốn ngay lập tức thay đổi toàn bộ thói quen của anh, cứ từ từ là được.
Khi đóng cửa lại lần nữa, Vân Thư đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lâm Lạc ngó lại anh lần cuối sau đó trở lại phòng mình, bắt đầu tu luyện.
Nghe được tiếng đóng cửa rất nhỏ bên phòng đối diện, Vân Thư vốn dĩ đang nhắm mắt lại mở to mắt ra tò mò đánh giá căn phòng này.
Rèm cửa màu xanh đậm, tủ màu trắng, TV rất to…Bóng đêm không ảnh hưởng một chút nào đến thị lực của Vân Thư, anh nhìn hết sức rõ ràng, ngay cả chữ trên giấy dán tường cũng nhìn rõ được.
—— Lạc Lạc nói, đây là phòng của anh.
—— về sau anh có thể tùy tiện bố trí.
—— là của anh.
Đáy mắt Vân Thư hiện lên nét sung sướng, từ khi có ký ức đến nay anh đều sinh hoạt trên núi, tựa hồ trời sinh đã biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể.
Gian nan sống sót cho đến khi mười mấy tuổi thì gặp ông ngoại Lạc Lạc.
Trong quá trình trưởng thành của Vân Thư không phải là chưa từng gặp được con người, nhưng mỗi lần như vậy những người này không phải hoảng sợ chạy mất thì chính là lấy đồ ném vào anh, ý đồ muốn đuổi anh đi.
Sau vài lần như vậy, Vân Thư cũng không còn hứng thú gì đối với loại sinh vật có hình dạng giống mình nữa, dù sao anh sống một mình rất thoải mái.
Nhưng Lạc Hành Bạch lại không giống.
Lần đầu tiên gặp mặt, ngay từ đầu vị lão nhân này đích xác có kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Lạc Hành Bạch tựa hồ “Nhận thức” Vân Thư, biết anh có thể hiểu được