Mà bên này Lâm Lạc đã có nhận thức mới về cái “không xa” trong miệng Vân Thư là như thế nào, nghĩ lại cũng đúng, nếu thật sự không xa thì đã sớm bị mọi người ở thôn Chu gia phát hiện rồi.
Làm gì còn đến lượt Lâm Lạc.
Nhưng sử dụng một câu châm ngôn —— tới cũng tới rồi.
Lâm Lạc kiên định đi theo phía sau Vân Thư, anh cầm lưỡi hái đi trước mở đường.
Ước chừng tầm ba giờ, Lâm Lạc đã xác định hai người không còn ở trên núi Tiểu Thôn Sơn nữa, mà là một ngọn núi không biết tên, không ai từng tới.
Lại đi thêm nửa giờ, Vân Thư rốt cuộc quay đầu chỉ tay vào cách đó không xa, “Kia kìa, hạt dẻ!”Lâm Lạc nhìn theo hướng anh chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai hay ba cây hạt dẻ đang đong đưa đầy quả.
Giây tiếp theo sau đó, Vân Thư lập tức trèo ngay lên cây bên cạnh, nhờ lực cánh tay đu theo cành cây, rất nhanh đã đu sang cây tiếp theo, lại trong chớp mắt, chỉ có thể nhìn đến hình bóng nhỏ bé của anh.
—— theo tốc độ này của anh, đúng là không xa, hóa ra vẫn là do mình liên lụy vị này.
Lâm Lạc muốn ơi là muốn, mình cũng có thể dùng tinh thần lực đạt tới tốc độ này, chẳng qua cô vẫn thành thành thật thật đi từng bước một đến dưới gốc cây hạt dẻ.
Dưới gốc cây đã có rất nhiều hạt dẻ bị rơi xuống, giữa những chùm gai lộ ra hạt dẻ màu nâu bên trong.
Ánh mắt Lâm Lạc sáng lên, mang bao tay, trực tiếp lột bỏ vỏ ngoài, lấy hạt dẻ bên trong ném vào sọt tre.
“Lạc Lạc!”Vân Thư không biết từ khi nào đã bò lên cây hạt dẻ hô một tiếng, Lâm Lạc còn chưa kịp trả lời.
Rào rào ——Cành cây bị rung mạnh, vô số hạt dẻ thuận thế rơi xuống.
Lâm Lạc đang ngồi ở dưới: “……”Cô chạy thật nhanh, chỉ là vẫn bị một chùm tạp vào cánh tay, cũng không có bị làm sao, nhưng vẫn biểu đạt kháng nghị không lời đối với hành vi nghịch ngợm của Vân Thư.
“Lạc Lạc?”Vân Thư trực tiếp nhảy xuống từ cành cây cao đến ba, bốn mét, bước nhanh đến trước mặt Lâm Lạc, ánh mắt mang theo thấp thỏm.
Anh giống như đã biết vừa rồi mình làm như vậy là không đúng, nhưng nếu hiện tại hỏi anh không đúng ở chỗ nào, phỏng chừng Vân Thư cũng không trả lời được.
“Vân Thư.
”“Ân.
”“Tôi tương đối yếu ớt, cho nên thời điểm chơi đùa phải chú ý đừng làm tổn thương đến tôi.
” Lâm Lạc mở miệng, trên thực tế một khi cô dùng đến tinh thần lực, đừng nói là hạt dẻ, ngay cả đao cũng đều không thể gây thương tổn.
Dị năng lên cấp càng cao, thì ngay cả súng đạn cũng không làm gì được cô.
Nhưng đối Vân Thư, có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng, sức lực của anh rất lớn, nói không chừng không cẩn thận lại tự làm thương tổn đến chính bản thân mình, vậy không phải là oan chết hay sao.
Vân Thư nhíu mày, “Lạc Lạc, rất xin lỗi.
”Đã làm sai thì phải nói xin lỗi, việc này Vân Thư biết, hơn nữa anh cũng hết sức ghi tạc chuyện Lâm Lạc thật yếu ớt vào trong lòng, vì vậy sau này còn làm ra không ít hành vi khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Đương nhiên, lúc này Lâm Lạc còn không biết sức ảnh hưởng của những lời mình vừa nói, rất rộng lượng mà tiếp nhận lời xin lỗi, sau đó bảo Vân Thư giúp cô nhặt hạt dẻ.
Bất đồng với Lâm Lạc còn phải dùng đến bao tay, Vân Thư trực tiếp dùng tay lột vỏ từng cái một, một chút cũng không sợ bị vỏ ngoài hạt dẻ đâm vào tay.
Nhờ sự gia nhập của Vân Thư, không đến nửa giờ đã lấp đầy hai phần ba sọt tre.
Thấy chỗ này cơ bản đã nhặt gần hết, Vân Thư lại một lần nữa trèo lên cây, có điều lúc này anh đã biết phải tránh chỗ Lâm Lạc ra, chọn một cái